Chocolate được gói xong theo lý hẳn là sẽ không có mùi thơm tràn đến nữa mới đúng, cũng không biết có phải trong lòng ảnh hưởng hay không, Thẩm Tiêu luôn có thể ngửi thấy một mùi thơm, quyến rũ đến nỗi trong dạ dày cô thắt lại.
Khi tính thời gian vẫn còn ba ngày, Thẩm Tiêu và Chử Đình lại bóc thanh chocolate này ra.
Chử Đình ăn trước. Anh nói thực sự có độc, anh cũng nhận, nhưng Thẩm Tiêu cô có thể tìm đường khác.
Cũng may, thế giới này luôn vẫn có người không mất đi lương tâm, chocolate đó không có độc.
Hai người mỗi người ăn một miếng nhỏ, không nuốt xuống luôn, mà ngậm ở trong miệng để nó chậm rãi hòa tan. Tuy rằng bên ngoài gió thảm mưa sầu, nhưng người ghé vào trong ổ chăn không hiểu sao cảm thấy yên bình. “Thật ngọt.” Thẩm Tiêu rút vào trong ở ổ chăn nhỏ giọng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây