Thẩm Tiêu không nghĩ tới anh ta báo tin vui, cô tiến vào luân hồi, đây vẫn là lần đầu gặp được người chuẩn bị sống lại đủ tích phân: “Chúc mừng.” Cô chân thành cảm thấy vui vẻ thay anh ta: “Thật tốt, rất nhanh có thể nhìn thấy người nhà rồi.”
“Đúng vậy. Có chút khẩn trương.” Có lẽ là sắp sống lại, ông anh số một bảng nói chuyện cũng thay đổi nhiều hơn một chút: “Nghe nói sống lại chính là trở lại khoảnh khắc gặp chuyện không may, nhưng mấy chục năm tôi trải qua đều là tồn tại chân thật. Mấy chục năm ấy qua đi, thật ra tôi đã hơi quên bộ dáng của vợ tôi, nhưng tưởng tượng đến tôi sắp có thể gặp lại cô ấy, lòng chỉ còn hoảng hốt không ngớt. Tôi thật chờ mong gặp lại cô ấy, sau đó nói với cô ấy, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi.”
Nhìn đến câu cuối cùng, Thẩm Tiêu không hiểu sao có chút quen mắt.
Người còn sống lại làm sau biết, sau lưng câu ‘sợ bóng sợ gió một hồi’ là bao nhiêu trận chiến sinh tử.
“Đừng chậm trễ thời gian, mau trở về gặp cô ấy đi.” Thẩm Tiêu thúc giục nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây