Anh ta vừa nói vừa cầm Tầm Trân Bàn đi tới điểm xanh gần nhất, Thẩm Tiêu đi theo bên cạnh anh, bởi vì cô là người phàm không đi nhanh được, Phong Diên đại phát thiện tâm vác cô, sau khi hai người một chim bay qua một ngọn núi, vị trí của ánh sáng xanh đó gần bọn họ hơn một chút.
Chờ lại bay qua năm sáu đỉnh núi, bọn họ đi tới vị trí ánh sáng xanh mà la bàn chỉ dẫn… đó là một gốc cây ăn quả kết đầy trái. Dưới tàng cây không hề ít dấu chân, trái cây phía trên chỉ còn lại mấy quả linh tinh.
“Quả Thuý Ngọc.” Phong Diên mổ xuống, đưa cho Cầm Minh.
Cầm Minh lại đưa trái cho Thẩm Tiêu: “Cái này có thể ăn. Tuy rằng không phải linh quả đạt đến tiêu chuẩn, người phàm ăn vào cũng có lợi rất lớn.”
Thẩm Tiêu nhận lấy ngửi một cái, không có mùi gì. Cô há miệng cắn một ngụm, chất lỏng trong veo vào bụng, cả người đều ấm áp dễ chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây