“Hôm qua tôi mới chia ly với mọi người.” Chử Đình có chút đau đầu: “Không ngờ quay người đổi bản đồ khác, vẫn có thể gặp lại cô.”
Trải qua trận dịch bệnh ở thành Lâm Châu, Thẩm Tiêu cũng xem như đồng cam cộng khổ với anh, ấn tượng đối với anh cũng tốt hơn nhiều, nên cô cũng không để ý thái độ của anh: “Không phải anh nói với Thanh Thủy là anh phải về nhà sao, sao người lại ở đây?”
“Nhờ phúc của cô mà nhiệm vụ của tôi thất bại.” Chử Đình nói.
Vẫn chưa đợi Thẩm Tiêu nói gì thì động đội mới bên cạnh đã có người không kìm được nói: “Xem ra hai người biết nhau. Đúng là hiếm thấy, rất ít người sẽ gặp lại lần thứ hai, hai người có duyên thật đấy.”
Thẩm Tiêu bật cười: “Có lẽ nhỉ, nhưng mà tôi cảm thấy chắc anh ta không muốn cái nghiệt duyên này mấy đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây