Chờ Thanh Thủy nói xong mấy năm qua cậu ta đi theo Chử Đình đến kinh thành, cô mới hỏi: “Chử Đình này từ trước đến nay luôn là người sợ phiền toái, sao anh ta lại sẵn lòng dắt theo cậu ra khỏi sa mạc?”
“Cái này ấy à, lúc trước em từng giúp anh ta một chút.” Thanh Thủy giúp nhóm lửa, khói làm cho mắt cậu ta không mở ra được: “Em bận bịu nên quên nói cho chị biết, nói chung là em đã từng giúp anh ta nên sau đó anh ta mới dẫn em ra khỏi sa mạc.”
“Ừm.” Thẩm Tiêu không hỏi nhiều, lúc này đậu nành trong nồi đã đã rang ra mùi thơm. Thẩm Tiêu vừa rang vừa ngửi mùi, Thanh Thủy đứng cạnh lò tò mò hỏi: “Chị làm này để chi vậy?”
“Đương nhiên là để ăn.” Thẩm Tiêu cười, nhấc đậu nành đã rang chín lên và để Thanh Thủy rút nhỏ lửa. Cô cho đậu nành vào bát sứ và dùng chày lăn bột để nghiền nó thành bột: “Tiếc không mua đường và hạt mè, trước cứ tạm chấp nhận thế này.”
Nước nóng trên bếp cũng sôi, Thẩm Tiêu rót cho Thanh Thủy một chén nước, sau đó lấy một nắm bột mì trộn muối ăn, bắt đầu trộn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây