Nghĩ đến sự tình cờ của mình thế nhưng trực tiếp giành được vé máy bay rời khỏi đây, tâm trạng Thẩm Tiêu rất tốt. Nhưng cô không vội bán thứ này trước, bên cạnh còn có nhiều nho rừng như vậy, nếu đã tới nơi này rồi, cô mang những quả nho này về cho bà cụ Phạm xem như để lại ít vật tư sinh tồn cho bà ta, làm việc thiện.
Thu lại khỉ ngâm rượu, Thẩm Tiêu cũng không chậm trễ thời gian nữa. Cô đi vào vách núi bên này, giẫm lên một vùng trái cây nát vụn, cầm dao găm thu từng chùm từng chùm vào không gian cửa hàng. Nho rừng ở nơi này không ít, Thẩm Tiêu nhét xấp xỉ vào không gian cửa hàng, còn lại hơn phân nửa, nghĩ đến đàn khỉ hẳn là không đến mức không có ăn.
Thu hoạch nho rừng xong, Thẩm Tiêu dọc theo con đường đến khi đi tới nương rẫy. Gần đến buổi chiều, mới trở lại nhà gỗ.
Đêm qua cô một đêm chưa về, trong lòng có đủ loại suy đoán khác nhau. Hiện giờ thấy cô bình yên vô sự trở về, không biết thế nào, trong lòng ngược lại an lòng một chút.
“Sao cả đêm không về vậy.” Bà cụ Phạm sợ cô đói bụng, cầm mấy quả chuối tây rồi đến bên đống lửa nướng, trong khoảng thời gian này trên cơ bản hai người đều dựa vào chuối tây và măng để sống tiếp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây