Bà cụ Phạm đã sống sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy chuyện như thế này. Bà ta cũng kinh ngạc một lúc rồi mới nói: “Dùng gỗ sao?”
“Đúng.” Thẩm Tiêu dùng kiếm của mình quét ngang qua cái cây vừa đổ xuống, và sau đó mọi người nhìn thấy cây xẻ làm đôi.
Lâm Thu Thanh không tin lắm vào mắt mình, đợi Thẩm Tiêu cầm kiếm đi xa rồi anh ta mới cong lưng đi nhanh tới phía trước cây đại thụ, lấy tay sờ vết nứt, vô cùng bằng phẳng và bóng loáng, không có chút gờ ráp nào.
Thật hay giả vậy?
Anh ta muốn xem thử kiếm trong tay Thẩm Tiêu như thế nào, nhưng lúc này trong tay cô trống rỗng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây