Cô khựng lại, khó hiểu ngước nhìn anh.
Nhạc Lăng Xuyên bật cười, ánh mắt ra hiệu: “Tay.”
Thẩm Thanh Diệp cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện hai tay mình đã dính đầy bùn đất bẩn thỉu.
Cô ngẩn người trong chốc lát, sau đó cũng không nhịn được mà cười khẽ.
Cô rất hiếm khi cười vui vẻ như vậy, cả người không còn vẻ lạnh lùng và trầm ổn của thường ngày nữa. Dưới ánh đèn pin, gương mặt thanh lãnh cũng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn vài phần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây