Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, lại đang là tháng hai, trời đã tối đen từ lâu. Nhà Trương Thúy Mai nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh không một ánh đèn, dù có bật đèn pin vẫn không nhìn rõ lắm. Đặc biệt là những bụi cỏ rậm rạp quanh sân che khuất tầm nhìn, gây khó khăn cho việc tìm kiếm.
Một nhóm người lùng sục suốt nửa tiếng đồng hồ mà không thu được chút manh mối nào, trái lại còn làm kinh động không ít côn trùng. Có người tìm thấy một cái hang, còn chưa kịp vui mừng thì vừa rọi đèn pin vào liền thấy bên trong là một đám rắn cuộn thành từng cụm, người đó nổi da gà, hét lên hoảng hốt, khiến mọi người xung quanh cũng giật mình, càng thêm cẩn thận trong từng động tác.
Trong lúc đó, Lưu Văn Khang tìm thấy một sợi tóc ngắn, cứng và thô trên chăn đệm trong phòng ngủ, đồng thời còn lấy được một dấu vân tay nhỏ bên cạnh giường. Chu Khải Minh và Vi Chính Nghĩa cũng quay lại sau khi đến nhà những bà cụ đầu tiên phát hiện Trương Thúy Mai mất tích. Một trong số họ kể lại rằng, khi họ vào nhà, bên trong không quá bừa bộn, nhưng những thứ đáng giá thì gần như không còn. Cũng không có dấu vết gì đặc biệt, chỉ có điều hơi kỳ lạ là hôm đó trong sân luôn thoang thoảng một mùi tanh nhàn nhạt. Lúc đó họ nghĩ có lẽ do trời mưa vào hai ngày trước, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy không giống lắm.
Nghe vậy, mọi người đều có chút suy đoán trong lòng. Một số người được cử về để mang tóc và dấu vân tay đi kiểm tra, những người còn lại tiếp tục điều tra xung quanh.
Khoảng một tiếng sau, La Khai Dương cũng quay lại, vẻ mặt có phần thất vọng: “Nhà Trương Thúy Mai ở xa, hơn nữa bà ta vốn không có danh tiếng tốt, ít qua lại với ai, nên không ai biết hầm chứa nhà bà ta đào ở đâu. Có mấy cụ già từng thân thiết với cha mẹ chồng bà ta, nhưng người thì đã mất, người thì theo con cháu ra nước ngoài hoặc đi xa, chẳng biết liên lạc thế nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây