[Trinh Thám Hình Sự] Tôi Có Thể Nghe Thấy Âm Thanh Từ Hiện Trường Vụ Án Mạng

Chương 50:

Chương Trước Chương Tiếp

Một giọng nói hơi rè vang lên, ánh mắt Nhạc Lăng Xuyên tối đi, anh gọi thẳng tên đối phương: “Ma Lại Tử.”

“Đúng đúng, là tôi đây! Đồng chí cảnh sát nhớ dai thật!” Ông ta cười xum xoe.

Nhạc Lăng Xuyên không phí lời, hỏi thẳng: “Ông gọi đến đây là có chuyện gì sao?”

“Chuyện này… ờ…” Ma Lại Tử cười gượng, rồi thận trọng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, cái khoản tiền thưởng hai ngàn đồng mà cậu nói trước đó, còn hiệu lực không?”

Nghe vậy, Nhạc Lăng Xuyên đứng thẳng dậy, liếc nhìn những người xung quanh, ai nấy đều căng thẳng dỏng tai nghe ngóng.

Anh đáp: “Còn hay không, phải xem tin tức ông cung cấp có chính xác hay không. Nếu đúng, tiền thưởng vẫn sẽ có hiệu lực.”

Ma Lại Tử im lặng một lúc rồi nói: “Đồng chí cảnh sát, thật giả tôi không dám chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là không sai đâu.”

Nhạc Lăng Xuyên chống một tay lên bàn: “Cứ nói đi, thật hay giả chúng tôi sẽ tự xác định.”

Ma Lại Tử hạ giọng: “Đồng chí cảnh sát, tôi nói cho cậu biết, Thái Thành Dũng có dan díu với góa phụ Trương ở thôn chúng tôi!”

Nhạc Lăng Xuyên và Khương Trình nhìn nhau, rồi hỏi: “Góa phụ Trương là ai?”

“Là vợ của Thái Phúc Thuận, một người cùng thế hệ với tôi. Cha mẹ Thái Phúc Thuận mất sớm, trước khi mất có cưới vợ cho ông ta. Ai ngờ chưa được hai năm thì ông ta cũng vô tình ngã núi chết! Trong nhà chẳng có con cái, chỉ còn lại mình Trương Thúy Mai.”

Nhạc Lăng Xuyên hỏi: “Thái Phúc Thuận mất bao lâu rồi?”

Ma Lại Tử nghĩ ngợi: “Chắc khoảng bảy, tám năm gì đó.”

Nhạc Lăng Xuyên: “Ông nói Thái Thành Dũng có dan díu với Trương Thúy Mai, ông thấy tận mắt sao?”

Ma Lại Tử ngập ngừng: “Chắc là… thấy rồi.”

Nhạc Lăng Xuyên cau mày: “Gì mà ‘chắc là’? Nhìn thấy hay không mà ông còn không biết à? Nói rõ lại toàn bộ đi.”

Ma Lại Tử vội vàng nói: “Vâng vâng! Là thế này, chính là vào tiết Thanh Minh năm kia, hai cha con Thái Lập Dân về quê tảo mộ. Xong xuôi họ nghỉ lại một đêm. Hôm đó tôi thấy có một người đàn ông bước vào sân nhà Trương Thúy Mai. Tôi tò mò, liền tới gần nghe lén, kết quả nghe được hai người họ đang tình tứ với nhau. Giọng nói đó, chắc chắn là của Thái Thành Dũng!”

Nhạc Lăng Xuyên: “Ông không nghe nhầm chứ?”

Ma Lại Tử đáp ngay: “Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ, vì từ nhỏ đến lớn hầu như Thái Thành Dũng không quay về đây, sao có thể dây dưa với Trương Thúy Mai? Nhưng tôi tò mò quá! Sáng hôm sau liền dậy sớm, cố ý bắt chuyện với Thái Thành Dũng. Tôi dám chắc giọng nói của cậu ta giống hệt tối hôm trước! Còn dáng người nữa, cao lớn như vậy, dù là ban đêm nhưng tôi vẫn nhận ra được!”

Nhạc Lăng Xuyên trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy đêm hôm đó, ông đến nhà Trương Thúy Mai làm gì?”

Ma Lại Tử im miệng ngay.

Nhạc Lăng Xuyên kéo dài giọng: “Hử?”

“Tôi nói, tôi nói!” Ma Lại Tử vội đáp, giọng nói lí nhí: “Chuyện là… chồng của Trương Thúy Mai đã mất, mà tôi… tôi cũng không có vợ… tôi và bà ta… đã từng qua lại một thời gian…”

Ông ta giải thích: “Nhưng đồng chí cảnh sát yên tâm, tôi không phải đi mua vui, cũng không ép buộc bà ta! Chúng tôi là tình nguyện, đúng, là tình nguyện!”

Chu Khải Minh nghe vậy, không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Nhạc Lăng Xuyên nói: “Chỉ cần ông không phạm pháp, tôi không quan tâm mấy chuyện này.”

Anh lại hỏi: “Bây giờ Trương Thúy Mai đang ở đâu?”

“Ồ, bà ta à.” Ma Lại Tử đáp: “Bà ta chạy rồi.”

“Cái gì?” Đột nhiên Nhạc Lăng Xuyên nói to. Chu Khải Minh cũng tròn mắt: “Chạy ư?”

Lại có người chạy?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)