[Trinh Thám Hình Sự] Tôi Có Thể Nghe Thấy Âm Thanh Từ Hiện Trường Vụ Án Mạng

Chương 46:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cuối cùng cũng đồng ý, vừa đi vừa mắng.”

La Khai Dương thở dài: “Hôm qua loay hoay cả đêm, sáng nay Lâm Hiểu Phong lại đi lấy tiền, đưa cho mụ ta ngay trước mặt tôi, rồi mang Chu Mỹ Hoa đến lò hỏa táng. Bận suốt một ngày trời, bây giờ tôi mới được nghỉ thở đây.”

Thẩm Thanh Diệp im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vất vả rồi.”

La Khai Dương cười khổ, lắc đầu: “Không vất vả, mà mệt lòng.”

Anh ta nói: “Bây giờ thì tôi hiểu tại sao sếp lại không thích làm việc với gia đình nạn nhân.”

Buồn bã còn tốt hơn là càng mệt thêm khi gặp loại người như lần này. Dù thế nào cũng chẳng phải trải nghiệm dễ chịu.

Anh ta lấy lại tinh thần, hỏi Thẩm Thanh Diệp: “Nghe nói hôm nay em lại đến hiện trường? Kết quả thế nào rồi?”

Thẩm Thanh Diệp ngạc nhiên: “Anh không biết sao?”

La Khai Dương nhún vai: “Sếp, anh Khương và anh Khải Minh đều ở phòng thẩm vấn, Chính Nghĩa thì bận ở phòng pháp y trên tầng bốn, không ai nói gì với tôi.”

Thẩm Thanh Diệp kể lại mọi chuyện hôm nay, La Khai Dương trợn to mắt: “Hóa ra Thái Lập Dân cũng không vô tội? Tôi còn tưởng ông ta chỉ là đồng phạm, trông thật thà thế cơ mà!”

“Không ngờ các người đã tìm thấy thi thể rồi? Hiệu suất cao quá đi!”

Anh ta nhìn Thẩm Thanh Diệp từ đầu đến chân, ngạc nhiên nói: “Tiểu Thẩm, tôi phát hiện cả hai vụ án em tham gia đều giải quyết rất nhanh. Hay là em cân nhắc về đội trọng án của chúng tôi? Tôi thấy em rất có hứng thú với công việc này!”

Thẩm Thanh Diệp cười nhạt: “Tạm thời chưa đâu, bây giờ tôi như thế này là ổn rồi.”

La Khai Dương chỉ nói vu vơ, bị từ chối cũng không buồn, chỉ “ồ” một tiếng, rồi lại nhìn về hướng phòng thẩm vấn, lẩm bẩm: “Không biết sếp và mọi người thẩm vấn thế nào rồi…”

Thẩm Thanh Diệp cũng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt trở nên sâu lắng.

——

Trong phòng thẩm vấn.

Đôi môi Thái Lập Dân run rẩy, miễn cưỡng mỉm cười: “Đồng chí cảnh sát, cậu… cậu vừa nói gì? Tôi không hiểu lắm.”

“Không nghe rõ à?” Nhạc Lăng Xuyên càng nở nụ cười dịu dàng hơn: “Vậy tôi nói lại một lần nữa nhé.”

“Ông thử nghe thật kỹ tiếng mưa ngoài kia xem có giống ngày hôm đó, ngày Lữ Tú Cầm chết không?”

Ngoài cửa, tiếng ồn ào khắp nơi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và những cuộc trò chuyện nhỏ, Thái Lập Dân cảm thấy không có gì gọi là tiếng mưa, nhưng đột nhiên, ông ta giống như nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp xuống đất, hòa lẫn với mùi ẩm mốc của đất, khiến khuôn mặt ông ta dần dần tái nhợt.

Ông ta cố gắng lắc đầu: “Tôi… tôi không hiểu ý cậu.”

“Không hiểu à? Không sao, tôi nói thẳng ra nhé.” Nhạc Lăng Xuyên đặt tay lên bàn, ngồi thẳng người lại: “Thái Lập Dân, chúng tôi đã đào ra một thi thể ở sân nhà ông, dựa vào xét nghiệm ADN, xác nhận đó là Lữ Tú Cầm. Ông có gì muốn nói không?”

Mí mắt Thái Lập Dân co rút lại, giọng nói run rẩy: “Cậu… cậu nói gì cơ? Tú Cầm… Tú Cầm chết rồi sao?” Ông ta hoảng loạn lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết gì cả, lúc đó tôi thấy bà ấy đi rồi, từ đó không gặp lại, tôi tưởng bà ấy bỏ đi rồi, tôi thật sự không biết bà ấy đã…”

Chu Khải Minh gật đầu: “À, ý ông là, ông không biết ai đã giết Lữ Tú Cầm, sau khi giết xong, còn đưa bà ấy về nhà mình, chôn ở sân nhà mình à?”

Da mặt Thái Lập Dân hơi run rẩy: “Các đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết, tôi… bà ấy là vợ tôi, là mẹ của con tôi, tôi sống với bà ấy làm sao tôi lại giết bà ấy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)