[Trinh Thám Hình Sự] Tôi Có Thể Nghe Thấy Âm Thanh Từ Hiện Trường Vụ Án Mạng

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

Thẩm Thanh Diệp hỏi: “Chẳng lẽ… là người nhà của Chu Mỹ Hoa cứ gây chuyện hoài?”

Tối qua trước khi tan làm, cô cũng thấy cảnh tượng đó, chỉ là cô không muốn dính dáng tới những người như vậy nên rời đi sớm.

“Không chỉ gây chuyện!” La Khai Dương lấy lại tinh thần, nhăn mặt kể khổ: “Em không biết đâu, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy người nào… người nào mặt dày như vậy!” Anh ta liếc nhìn xung quanh, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Mất hết nhân tính!”

Thẩm Thanh Diệp không vội quay về, đứng bên cạnh nghe anh nói: “Dù gì cũng là mẹ ruột, là con gái ruột của bà ta đúng không? Nghe nói khi Chu Mỹ Hoa còn sống, mỗi tháng đều gửi nửa số lương về nhà! Vậy mà khi cô ấy chết, mẹ cô ấy không thèm liếc mắt một cái, chỉ toàn nghĩ đến tiền. Tôi nói hung thủ sẽ bồi thường, bảo bà ta yên tâm, trước tiên hãy đưa thi thể về để lo hậu sự. Bà ta nói trong nhà không có tiền, lo không nổi. Tôi khinh! Thằng con đứng bên cạnh béo núc ních, mặc quần áo đẹp như thế? Không lẽ trong nhà không có nổi tiền lo hậu sự u?”

“Rồi cô biết thằng đó nói gì không? Nó nói có tiền thì đó cũng là của nó, Chu Mỹ Hoa chỉ là người ngoài, là kẻ vô dụng, chết rồi cũng không đủ tư cách vào phần mộ tổ tiên, không đáng tốn tiền!”

Anh ta bức xúc: “Lúc đó tôi tức muốn chết, nếu không nhớ mình là cảnh sát, chắc tôi đấm cho thằng đó một trận!”

Thẩm Thanh Diệp nghe xong nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Còn ba cô ấy thì sao?”

La Khai Dương tức tối: “Ông ta ở nhà chẳng quan tâm, mọi thứ đều do bà mẹ quyết định! Nghĩ cũng đúng thôi, con gái chết mà cũng không tới, thì làm được người ba tốt cái nỗi gì?”

Thẩm Thanh Diệp mím môi không nói.

La Khai Dương càng nói càng kích động: “Tôi đã khuyên suốt hai tiếng đồng hồ, mà mẹ cô ấy không nhượng bộ, chỉ chăm chăm hỏi bao giờ nhận được tiền, đúng là không có lý lẽ! Lâm Hiểu Phong cũng tức đến phát điên, cuối cùng bảo nếu nhà họ không muốn nhận thi thể, anh ta sẽ nhận!”

Ánh mắt Thẩm Thanh Diệp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lâm Hiểu Phong thật sự nhận à?”

La Khai Dương trợn mắt: “Nhận dễ vậy thì tốt quá!”

“Con mụ đó không những không chịu nhận, mà còn không cho Lâm Hiểu Phong nhận!”

Thẩm Thanh Diệp không nhịn được nói: “Điên rồi à?”

“Đúng vậy đấy!” La Khai Dương vỗ mạnh vào lan can, tức giận nói: “Bà ta bảo con gái mình chưa lập gia đình, là gái còn trinh, bị Lâm Hiểu Phong mang đi thì còn ra thể thống gì? Nếu làng trên xóm dưới biết, thì nhà họ lấy đâu ra mặt mũi? Tôi khinh, nhà bọn họ làm gì còn mặt mũi?”

“Chúng tôi lại khuyên tiếp, nói hết lời mà bà ta không nghe, cuối cùng còn đòi 5000 đồng tiền sính lễ thì mới cho mang xác đi!”

Thẩm Thanh Diệp nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

La Khai Dương nói tiếp: “Người chết rồi mà còn muốn kiếm tiền! Tôi nghi nếu còn là thời phong kiến, bà ta sẽ bán con gái đi làm âm hôn* đấy!”

*Âm hôn: là một nghi thức kết hôn nhưng giữa hai người đã khuất hoặc giữa một người sống với một người đã mất.

“Lâm Hiểu Phong mới đi làm được vài năm, làm sao có sẵn nhiều tiền như vậy? Mụ già đó không chịu buông, bảo không đưa tiền thì cứ để thi thể ở đây, dù sao họ cũng không vội. Tôi cũng không còn cách nào khác, nghĩ Chu Mỹ Hoa về tay nhà đó thì không biết sẽ thành cái gì nữa. Nên tôi bàn với Lâm Hiểu Phong, đưa ra 2000 đồng tiền.”

“Mụ đó còn không chịu, càu nhàu thêm cả đống chuyện. Tôi sốt ruột quá, liền bảo một là lấy 2000 đồng tiền rồi để Lâm Hiểu Phong mang thi thể đi, hai là một xu cũng không có, chúng tôi sẽ đem thi thể đến thẳng lò hỏa táng, chẳng mất công gì. Lúc này bà ta mới chịu!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)