[Trinh Thám Hình Sự] Tôi Có Thể Nghe Thấy Âm Thanh Từ Hiện Trường Vụ Án Mạng

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Thẩm Thanh Diệp mỉm cười: “Chị Vân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc nghiêm túc mà.”

Phương Vân bật cười: “Tôi vẫn luôn biết hiệu suất làm việc của cô rất cao.”

Họ cười nói thêm vài câu, sau đó Thẩm Thanh Diệp tập trung vào công việc.

Cùng lúc đó, tại phòng thẩm vấn.

Ánh sáng từ cánh cửa khẽ mở khiến căn phòng vốn tối tăm sáng bừng lên một chút. Đôi mắt mệt mỏi của Thái Lập Dân hơi động đậy, khi ngẩng lên nhìn ánh sáng bên ngoài, ông ta cảm thấy hơi chói.

Nhạc Lăng Xuyên cùng Chu Khải Minh và Khương Trình bước vào. Thái Lập Dân trông thấy họ, chậm rãi ngồi dậy, khẽ nhếch đôi môi khô khốc và nở một nụ cười ngượng: “Chào các đồng chí cảnh sát.”

Chu Khải Minh cười đáp: “Hôm nay chúng tôi bận rộn, nên không kịp chăm sóc ông, đừng để bụng nhé?”

“Không không.” Thái Lập Dân vội lắc đầu, xoa xoa hai bàn tay rồi hỏi thử: “Các đồng chí, tôi muốn hỏi… khi nào tôi mới được về?”

Nhạc Lăng Xuyên nói: “Sự việc còn đang trong quá trình điều tra. Nếu điều tra xong, các người thật sự trong sạch thì đương nhiên sẽ được thả.”

Thái Lập Dân hơi ngập ngừng nói: “Nhưng mà… còn điều tra bao lâu nữa? Ở nhà máy vẫn còn việc…”

“Đừng nóng vội.” Chu Khải Minh mở tập hồ sơ trước mặt, nói: “Chưa bàn đến vụ này, việc ông sử dụng trái phép xe của nhà máy cũng đã là vi phạm pháp luật. Sao có thể thả ông ra nhanh như vậy được?”

Anh ta nhìn thẳng vào ông ta: “Việc nhà máy thì đừng nghĩ tới nữa. Cứ yên tâm ở đây vài ngày đi.”

Ngón tay Thái Lập Dân khẽ gãi mép bàn, vội đáp lí nhí hai tiếng. Sau đó, ông ta không nhịn được mà hỏi thêm: “Vậy… cảnh sát, bây giờ… có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Nhạc Lăng Xuyên lướt qua tay ông ta, sau đó cười khẽ: “Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện chút thôi.”

“Ồ, nói chuyện, nói… nói đi.” Nụ cười ngượng ngập lại xuất hiện trên gương mặt ông ta.

“Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?” Nhạc Lăng Xuyên hỏi, giọng điệu như thể chỉ đang nói chuyện vu vơ.

Thái Lập Dân sững người, rồi đáp: “Năm nay tôi 53 rồi.”

“53 tuổi à? Vậy chỉ còn vài năm nữa là nghỉ hưu, lại dính phải chuyện này, chậc.” Nhạc Lăng Xuyên đổi tư thế, hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy ông nghĩ sao về chuyện này?”

Thái Lập Dân dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi cũng không muốn như vậy… Chỉ là sau khi mẹ nó mất, nó bắt đầu nghịch ngợm quậy phá. Tôi muốn quản, nhưng một là mỗi ngày làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, không có thời gian; hai là, cũng không nỡ, dù sao nó cũng mất mẹ rồi, làm cha thì khó mà không nuông chiều quá mức.”

Ông ta thở dài: “Tất cả là lỗi của tôi, nếu lúc nhỏ tôi dạy dỗ nghiêm khắc hơn, biết đâu bây giờ đã không ra nông nỗi này…”

Nhạc Lăng Xuyên nghe ông ta nói, chỉ cười mỉm đầy ẩn ý.

Chu Khải Minh mở miệng hỏi: “Ông nói mẹ anh ta bỏ đi, vậy bà ấy bỏ đi vì lý do gì?”

Nét mặt của Thái Lập Dân chùng xuống, lắc đầu nói: “Cũng chỉ vì tôi không có bản lĩnh.”

Nhạc Lăng Xuyên ngả người tựa lưng vào ghế, bình thản nhìn ông ta.

“Thời điểm đó, tôi vào làm trong nhà máy, nhìn bên ngoài thì có vẻ oai lắm, nhưng thật ra chỉ là bảo vệ, lương mỗi tháng chẳng được bao nhiêu. Bà ấy cưới tôi, lại không đi làm, tất cả chi tiêu đều dựa vào mình tôi, cuộc sống không nói là túng thiếu nhưng cũng chẳng dư dả gì.”

“Sống lâu với nhau, bà ấy bắt đầu oán trách, càu nhàu, nói nếu sớm biết lấy tôi về khổ thế này thì đã không cưới. Tôi cũng chẳng làm gì được, đã cưới rồi thì thế nào cũng phải cố gắng mà sống tiếp chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)