[Trinh Thám Hình Sự] Tôi Có Thể Nghe Thấy Âm Thanh Từ Hiện Trường Vụ Án Mạng

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Khương Trình nói thêm: “Vùng này là đồng bằng, không có núi hay hẻm núi gì cả…”

Chu Khải Minh cau mày khó hiểu: “Vậy còn chỗ nào có thể giấu được đây?”

Thẩm Thanh Diệp nói: “Có nơi nào mà khi đào hố chôn xác sẽ không bị chú ý, ít người lui tới và không cần lo lắng sẽ bị phát hiện không?”

Khương Trình nghe vậy liền giật mình, ánh mắt từ từ hướng ra ngoài cửa sổ.

Chu Khải Minh nhìn theo hành động của Khương Trình, anh ta nổi da gà: “Không phải chứ?”

Anh ta nhìn cửa ra vào rồi quay sang Thẩm Thanh Diệp, miệng méo xệch: “Cô không định nói là Thái Lập Dân chôn người ngay trong sân nhà mình đấy chứ?”

Thẩm Thanh Diệp bình tĩnh nói: “Vì sao lại không thể?”

Cô phân tích từng bước: “Thái Lập Dân định cư trên thành phố, rất ít khi về quê. Cha mẹ ông ta đều mất sớm, người chị gái duy nhất lại lấy chồng xa, hầu như không ai lui tới nơi này. Một nơi riêng tư, không bị quấy rầy, chẳng phải là chỗ chôn xác lý tưởng sao?”

Trong mắt Nhạc Lăng Xuyên lóe lên một tia khen ngợi, anh cũng nói: “Theo lời ông ta kể, vợ bỏ đi vào một đêm mưa lớn. Nếu lời ông ta là sự thật, thì trời mưa làm cản trở tầm nhìn và khó di chuyển. Nếu mang xác ra ngoài vứt bỏ thì sẽ rất khó khăn. Gần đây có chỗ chôn cất luôn sẽ tiện hơn nhiều.”

Khương Trình tiếp lời: “Năm 1987, Thái Thành Dũng mới bảy tuổi, vẫn còn nhỏ. Khi đó ông ta không có ai giúp đỡ trông nom con cái. Nếu muốn giết người, phi tang, chắc chắn ông ta không thể mang theo đứa bé, nên rất có khả năng lúc đó Thái Thành Dũng ở nhà một mình trong thành phố. Vì phải vội về để chăm sóc con, Thái Lập Dân không có thời gian chọn kỹ địa điểm vứt xác, nên khả năng cao là chôn gần nhất có thể.”

Chu Khải Minh không nhịn được hỏi: “Không lẽ không có khả năng ông ta mang cả Thái Thành Dũng theo sao?”

Thẩm Thanh Diệp liếc nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh: “Dựa theo thói quen gây án của Thái Thành Dũng và lời kể của hàng xóm, anh ta luôn tin chắc mẹ mình đã bỏ rơi mình. Chính điều đó khiến anh ta căm ghét phụ nữ và phạm tội. Nhưng nếu anh ta biết rằng mẹ mình không phải bỏ đi, mà là bị sát hại, liệu sự căm ghét đó có còn tồn tại không?”

Chu Khải Minh im lặng, không nói thêm gì.

Thẩm Thanh Diệp tiếp tục nói: “Tất nhiên, tất cả những điều tôi vừa nói cũng chỉ là suy đoán. Không loại trừ khả năng trên đường về, Thái Lập Dân đã tiện tay tìm một chỗ hẻo lánh nào đó để chôn xác.”

Chu Khải Minh cười khổ: “Thế thì đúng là phiền phức rồi.”

Nhạc Lăng Xuyên nói: “Bất kỳ trường hợp nào cũng có thể xảy ra. Việc của chúng ta là tìm ra khả năng lớn nhất và điều tra ra chân tướng.”

Anh phất tay ra hiệu: “Đi, ra sân xem thử.”

Thời tiết hôm nay hiếm khi đẹp, trời nắng nhẹ và ấm áp, nhưng không ai cảm thấy vui vẻ nổi.

Sân nhà ở nông thôn thường rất rộng, sân nhà Thái Lập Dân cũng không ngoại lệ, khoảng bốn mươi đến năm mươi mét vuông.

Chu Khải Minh nheo mắt: “Chúng ta cứ tìm bừa như vậy sao?”

Hứa Nhạn Đình cũng bước tới giúp, nghe vậy thì liếc anh ta một cái: “Nếu không cậu nói thử xem xác ở đâu đi, chúng tôi đào thẳng chỗ đó luôn?”

Chu Khải Minh trợn mắt, cãi lại: “Không phải anh tinh mắt lắm à? Có nhiều chỗ khả nghi như vậy anh cũng không tìm ra sao?”

Hứa Nhạn Đình không thèm nhìn anh ta, chỉ ném lại hai chữ: “Đồ ngốc.”

Chu Khải Minh lập tức la lên: “Này, anh mắng ai đấy?”

Trong khi hai người đang tranh cãi, Khương Trình đã cùng đội điều tra chứng cứ đi mượn được vài cái xẻng từ nhà hàng xóm. Thẩm Thanh Diệp đứng ở cửa, quan sát cả sân và trầm ngâm suy nghĩ.

Nhạc Lăng Xuyên bước đến cạnh cô, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️