Ông ta bất ngờ đập tay xuống đùi, khiến Nhạc Lăng Xuyên và Thẩm Thanh Diệp tập trung. Nhưng ông ta lại cười ngượng ngùng: “Vợ ông ta thật sự rất xinh.”
Nhạc Lăng Xuyên khựng lại: “Hết rồi à?”
“Hết rồi.” Ma Lại Tử giơ tay cười trừ: “Tôi có tiếp xúc nhiều với ông ta đâu.”
Nhạc Lăng Xuyên nhắm mắt lại, thở dài bất lực.
Thẩm Thanh Diệp tiếp tục hỏi: “Ông nói vợ ông ta rất xinh? Ông gặp bà ấy rồi à?”
Ma Lại Tử gật đầu: “Gặp rồi, gặp hai lần vào dịp Tết khi cả nhà họ về thôn.”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu rồi hỏi: “Thế còn con trai họ, Thái Thành Dũng, ông biết gì về anh ta không?”
“Thái… Thành Dũng?” Ánh mắt Ma Lại Tử chợt lóe lên một cái, rồi cười lắc đầu nói: “Cái này thì tôi thật sự không biết, chúng tôi đâu phải cùng thế hệ.”
Thẩm Thanh Diệp nhìn vào mắt ông ta: “Ông thật sự không biết ư? Hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Ma Lại Tử nuốt nước bọt, khuôn mặt vẫn tươi cười: “Thật sự không biết, đồng chí cảnh sát, tôi lừa các người làm gì chứ?”
Thẩm Thanh Diệp và Nhạc Lăng Xuyên nhìn nhau một cái, rồi không nói thêm gì nữa. Nhạc Lăng Xuyên nói: “Được rồi, chúng tôi đã hiểu.”
Anh đứng dậy: “Thái Thành Dũng là nghi phạm trong một vụ án lớn mà chúng tôi đang điều tra, vụ này được tỉnh coi trọng, họ hứa sẽ thưởng hai ngàn đồng tiền cho ai cung cấp được manh mối thực sự có giá trị.”
Đôi mắt Ma Lại Tử mở trừng trừng, nói to: “Bao nhiêu cơ?”
Nhạc Lăng Xuyên nói chậm từng chữ: “Hai ngàn đồng tiền.”
Ma Lại Tử nuốt nước miếng, đôi mắt sáng rực: “Thật á?”
Nhạc Lăng Xuyên cười: “Gần đây có người cung cấp được manh mối quan trọng, cục cảnh sát đã thưởng 5000 đồng tiền cho họ, tôi lừa ông làm gì?”
Ma Lại Tử lập tức im lặng.
Ông ta ngồi bên cạnh giường, tay không ngừng kéo lấy tấm chăn rách, ánh mắt lơ đãng, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhạc Lăng Xuyên không thúc giục hay ép buộc, chỉ lấy giấy và bút từ trong túi ra, viết lên đó một dãy số và nói: “Đây là thông tin liên lạc của tôi, nếu ông nhớ ra được điều gì, hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Anh nhìn vào mắt Ma Lại Tử: “Chỉ cần đảm bảo thông tin là thật, số tiền thưởng sẽ chỉ nhiều lên chứ không giảm đâu.”
Ma Lại Tử đưa tay nhận lấy tờ giấy, cười miễn cưỡng: “Vậy tôi… tôi sẽ suy nghĩ thêm, ha ha, đồng chí cảnh sát, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Chúng tôi luôn hoan nghênh cuộc gọi của ông.”
Rời khỏi nhà Ma Lại Tử, Thẩm Thanh Diệp nhìn về phía không gian trống trải phía trước, thở dài nói: “Ông ta không nói thật.”
“Đúng vậy.” Nhạc Lăng Xuyên nói: “Ở nông thôn là xã hội quen thuộc, đồng hương cùng quê, bao giờ cũng phải lưu ý chút mặt mũi. Nếu có dính dáng đến mình, thì càng thêm phiền phức.”
Thẩm Thanh Diệp hỏi: “Vậy đội trưởng Nhạc nghĩ Ma Lại Tử là người như thế nào?”
“Tôi? Tôi nghĩ ông ta là loại thứ hai.”
Thẩm Thanh Diệp nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Thanh Diệp lại nhìn về phía xa, rồi nói: “Hình như ở đây không còn ai, chúng ta về thôi?”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn đồng hồ: “Được, nhóm điều tra chứng cứ cũng đã tới khá lâu rồi, xem thử họ đã làm được gì.”
——
Hai ba chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Thái Lập Dân, tiếng động này đã thu hút sự chú ý của người dân trong thôn. Cộng với việc cảnh sát vừa qua đi từng nhà hỏi thăm, mọi người ít nhiều cũng có chút suy nghĩ, tụ lại thành nhóm và thầm thì bàn tán.
Nhạc Lăng Xuyên chen vào đám đông, thấy Chu Khải Minh và Khương Trình đang đứng ở cổng sân, họ vừa thấy anh liền tiến lại gần: “Đội trưởng Nhạc.”
Nhạc Lăng Xuyên hỏi: “Có tin tức gì không?”
Chu Khải Minh và Khương Trình nhìn nhau, rồi lắc đầu: “Gia đình Thái Lập Dân ít khi về nhà, bình thường cũng ít giao thiệp với người dân trong thôn. Chúng tôi điều tra một vòng, cũng không có tin tức gì hữu ích, còn bên các anh thì thế nào?”