“Ai? Cảnh sát à?” Trong nhà im lặng một lúc, rồi vang lên một loạt tiếng lách cách lộn xộn. Một lát sau, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cánh cổng sân phát ra tiếng “két” khi được mở. Đứng trước cửa là một người đàn ông tóc tai bù xù, khoác trên người bộ quần áo bông cũ kỹ.
Người đàn ông trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy rỗ, ánh mắt còn ngái ngủ. Nhưng khi nhận ra trang phục trên người hai người đứng trước cổng, ông ta lập tức tỉnh táo, gương mặt nở một nụ cười niềm nở: “Ôi chao, đúng là cảnh sát thật! Tôi cứ tưởng ai trêu mình chứ.”
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Ai rảnh đi trêu ông chứ?”
Ma Lại Tử cười hì hì, kéo lại áo, chà tay vào nhau một cách cẩn thận, dè chừng hỏi: “Đồng chí cảnh sát đến tìm tôi có chuyện gì…”
Nhạc Lăng Xuyên vốn quen nhìn người, liếc mắt đã hiểu ngay trong lòng ông ta có vấn đề, liền nói thẳng: “Ông đã làm những gì, còn cần tôi phải nói sao?”
Sắc mặt Ma Lại Tử thay đổi, trong đầu ông ta lập tức nghĩ tới vài chuyện: mình cũng chỉ làm mấy chuyện như trộm vặt hay nhìn lén mấy cô gái ngoài đường thôi mà, có động tay động chân gì đâu, chẳng lẽ những chuyện đó cũng khiến cảnh sát đến tận cửa sao?
Ông ta cười gượng: “Ôi dào, đồng chí cảnh sát đừng dọa tôi, tôi là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Nhạc Lăng Xuyên mỉm cười: “Có tuân thủ hay không, chỉ có mình ông hiểu rõ nhất.”
Ma Lại Tử tiếp tục cười trừ.
“Được rồi, tôi hỏi ông vài chuyện thôi, nhớ trả lời thật lòng.”
“Vâng vâng, đồng chí cảnh sát cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết, không giấu giếm!” Ma Lại Tử đáp, miệng mời chào: “Hai vị vào nhà nghỉ chân đã chứ?”
Nhạc Lăng Xuyên liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Diệp, rồi bước vào trong.
Vừa vào đến cửa, hai người đã cảm thấy hối hận, chỉ bởi trong nhà quá bừa bộn, gần như không có chỗ đặt chân. Trên ghế và bàn chất đống quần áo, còn bát đũa thì không biết đã để mấy ngày, mùi bốc lên nồng nặc. Nếu thời tiết ấm hơn một chút, chắc chắn ruồi nhặng sẽ bay đầy nhà.
Ma Lại Tử định rót trà, nhưng Thẩm Thanh Diệp vội ngăn lại: “Không cần đâu, chỉ hỏi vài câu, xong chúng tôi sẽ đi ngay.”
Ông ta lập tức đứng ngay ngắn: “Vâng vâng, mời hỏi, mời hỏi!”
Nhạc Lăng Xuyên mở lời: “Ông có biết gì về Thái Lập Dân không?”
Ma Lại Tử ngớ ra: “Ai cơ?”
Nhạc Lăng Xuyên lặp lại: “Thái Lập Dân.”
Ma Lại Tử lắc đầu: “Ơ… tôi thực sự không biết người này. Ông ta là người dân trong thôn à?”
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Nhà ở phía tây thôn.”
Thẩm Thanh Diệp bổ sung: “Người đi làm ở xưởng trên thành phố vào nhiều năm trước.”
Ma Lại Tử lập tức vỡ lẽ: “À à, hai người nói nhà đó à—” nhưng lại nói tiếp: “Không hiểu biết.”
Nhạc Lăng Xuyên nhíu mày: “Cùng là người dân trong thôn, thế mà ông không biết gì về ông ta sao?”
Ma Lại Tử cười gượng: “Đồng chí cảnh sát, cậu làm khó tôi rồi. Dù là cùng một thôn nhưng ông ta lớn hơn tôi đến cả chục tuổi. Lúc ông ta đi làm ở xưởng thì tôi vẫn còn nhỏ. Sau này ông ta hầu như chẳng mấy khi về thôn… Bảo tôi nói hiểu rõ gia đình ông ta thì có vẻ không thực tế lắm, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt chào hỏi vào dịp Tết mà thôi…”
Rồi ông ta gãi đầu cười ngại ngùng: “Với cả, danh tiếng của tôi không tốt. Người trong thôn không thích tôi lắm, nên chẳng ai muốn thân thiết với tôi.”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn ông ta: “Ít ra ông cũng tự nhận ra được điều đó.”
Ma Lại Tử cười ha ha: “Thì mình tự biết thân biết phận, không chủ động làm người ta ghét là được mà.”
Thẩm Thanh Diệp hỏi: “Vậy trong những lần hiếm hoi ông gặp ông ta, ông có ấn tượng gì về ông ta không?”
“Cái này…” Ma Lại Tử gãi đầu, nghĩ một lúc rồi không chắc chắn nói: “Ông ta… trông khá thật thà. Hồi đó ông ta làm ở xưởng, lúc về thôn cũng không có vẻ xem thường người dân trong thôn, còn khá thân thiện, hay cười nói với mọi người. À đúng rồi!”