Thẩm Thanh Diệp ngước nhìn anh: “Nhưng chẳng phải nạn nhân đầu tiên chúng ta phát hiện mới vào năm kia sao?”
Nhạc Lăng Xuyên gật đầu, ánh mắt hướng về bức tường, trầm giọng: “Đúng vậy.”
Chu Khải Minh nghe vậy cũng không vui, mặt tái dần: “Vậy nghĩa là… vẫn còn nạn nhân khác mà chúng ta chưa phát hiện.”
Thẩm Thanh Diệp lên tiếng: “Tôi có một suy đoán không mấy tốt đẹp.”
“Trùng hợp thật.” Nhạc Lăng Xuyên nhét tay vào túi áo: “Tôi cũng vậy.”
“Hả? Hai người đang nói cái gì vậy?” Vi Chính Nghĩa mơ hồ đứng bật dậy, nhìn bức tường rồi lại nhìn họ: “Còn có nạn nhân chưa phát hiện sao? Đã có năm người rồi, chẳng lẽ còn nữa…”
“Có thể không phải do Thái Thành Dũng làm đâu.” Khương Trình nhắc nhở.
“Nếu không phải do Thái Thành Dũng thì còn ai khác…?” Vi Chính Nghĩa hỏi, nhưng giọng nhỏ dần khi nhận ra ánh mắt của mọi người.
Não anh ta nhanh chóng suy nghĩ: Đúng rồi, lớp sơn này đã được sơn cách đây hơn mười năm. Khi đó, Thái Thành Dũng chỉ khoảng mười mấy tuổi. Lúc đó, anh ta có thể gây án sao?
Nếu không phải Thái Thành Dũng, vậy thì… là ai?
Một ý nghĩ lóe lên, Vi Chính Nghĩa sững người, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Nhạc Lăng Xuyên tiếp tục phun thuốc thử lên mảng tường mới lộ ra. Quả nhiên, dấu vết hiển lên rất giống ban nãy. Anh khẽ thở dài, nói: “Bảo tổ điều tra hiện trường đến đây đi.”
Khương Trình ra ngoài gọi điện. Nhạc Lăng Xuyên ném chìa khóa xe cho Vi Chính Nghĩa và phân công: “Cậu mang mẫu vật này về tổ kỹ thuật, bảo họ kiểm tra gấp. Xem có thể trích xuất DNA được không, đối chiếu với các nạn nhân đã biết và cả với DNA của Thái Thành Dũng.”
Vi Chính Nghĩa nghiêm mặt, đáp lời rồi vội vàng rời đi.
Chu Khải Minh nhìn bóng dáng vội vã của anh ta, vẫn không quên bông đùa: “Chắc tổ điều tra hiện trường hận chúng ta lắm. Bận cả đêm rồi, chắc vừa nằm xuống nghỉ lại phải quay lại làm.”
Nhạc Lăng Xuyên cười nhạt: “Vụ này không phá được thì ai cũng mất ngủ thôi. Đưa cơ hội lập công cho họ, có gì phải hận.”
Anh quay sang nói với Chu Khải Minh: “Lão Chu, chia làm hai nhóm. Cậu và Khương Trình một nhóm, tôi đi cùng Tiểu Thẩm, hỏi thêm những người trong thôn. Đặc biệt là về Thái Lập Dân và vợ ông ta, cố gắng tìm hiểu chi tiết.”
Chu Khải Minh giơ tay: “Rõ.”
~~~
Chu Khải Minh và Khương Trình đi về phía tây thôn, còn Thẩm Thanh Diệp cùng Nhạc Lăng Xuyên tới phía đông.
Trong thôn chỉ còn lại những người già, vì hầu hết thanh niên đều đi làm xa. Hỏi chuyện liên quan đến Thái Lập Dân và vợ ông ta, vẫn có nhiều người nhớ rõ.
Đa phần đều nói Thái Lập Dân là người chất phác, khi còn ở trong thôn rất hiền lành, gặp ai cũng tươi cười, chưa từng cãi vã hay xích mích với ai. Sau đó, ông ta cưới con gái của Lão Lữ ở thôn bên cạnh. Cuộc sống vợ chồng ổn định, bình yên. Khi có công việc tốt hơn trong thành phố, ông ta chỉ về thôn mỗi năm một lần vào dịp Tết, nên ít tiếp xúc hơn.
Còn thông tìn về Thái Thành Dũng, thì càng ít hơn. Chỉ biết trước khi mẹ anh ta bỏ đi, anh ta rất ngoan ngoãn. Nhưng sau đó, không còn ai dạy dỗ nên tính tình ngày càng hư hỏng, nghe đồn còn giao du với đám côn đồ ở trong thành phố, gây rối khắp nơi.
Thẩm Thanh Diệp bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của bà lão, cô hỏi: “Bà vừa nói là mẹ của Thái Thành Dũng bỏ đi với người khác? Bà biết chuyện đó bằng cách nào?”
Bà cụ ngẩn ra một lúc: “Đương nhiên là do Thái Lập Dân nói chứ ai nữa.”