Vẻ uể oải mệt mỏi ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
Chu Khải Minh đi gọi Khương Trình đang trong phòng thẩm vấn, còn Nhạc Lăng Xuyên kéo Vi Chính Nghĩa đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Diệp nhìn theo bóng lưng họ, hơi ngập ngừng.
“Đội trưởng Nhạc!” Sau khi do dự một lúc, cuối cùng cô cũng cất tiếng gọi.
Nhạc Lăng Xuyên quay đầu lại: “Sao thế?”
Thẩm Thanh Diệp nói: “Tôi có thể đi cùng các anh không?”
Lông mày của Nhạc Lăng Xuyên nhướng lên, chưa kịp nói gì, nhưng trên mặt đã lộ nụ cười lịch sự, từ chối khéo: “E là không tiện. Công việc ngoài hiện trường khá vất vả, chưa kể nếu xảy ra tình huống nguy hiểm… tôi khó mà giải thích được.”
Vi Chính Nghĩa cũng nói: “Đúng đấy, Tiểu Thẩm. Nếu em tò mò về vụ án thì lúc về đây tôi sẽ kể lại cho em nghe. Chẳng cần mất công đi theo đâu.”
Thẩm Thanh Diệp nhìn Nhạc Lăng Xuyên, kiên quyết đáp: “Tôi không ngại vất vả. Hơn nữa, nghi phạm đã bị bắt, khả năng nguy hiểm rất thấp.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Dù có nguy hiểm, tôi cũng có khả năng tự bảo vệ mình.”
Điều này Nhạc Lăng Xuyên tin. Từ việc cô nhảy từ tầng lầu hôm qua mà động tác gọn gàng dứt khoát, anh có thể đoán cô thường xuyên luyện tập.
Cô gái này xử lý tình huống trầm ổn, nhạy bén, lại có thiên phú trong điều tra hình sự. Nếu là bình thường, Nhạc Lăng Xuyên sẽ không ngại dẫn dắt người mới.
Nhưng mà…
Nụ cười trên mặt anh càng sâu, chuẩn bị từ chối thêm lần nữa, thì dường như Thẩm Thanh Diệp hiểu anh đang băn khoăn điều gì, liền nói: “Tôi chỉ muốn đi theo để quan sát. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Nụ cười của Nhạc Lăng Xuyên chậm rãi tan đi, ánh mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm. Thẩm Thanh Diệp mím môi, gương mặt nghiêm nghị, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng: “Tôi sẽ không gây rắc rối cho mọi người.”
Cô đứng thẳng lưng, cằm hơi nâng lên, ánh mắt kiên định một cách lạ thường.
“Cái này…” Vi Chính Nghĩa nhìn Nhạc Lăng Xuyên rồi lại quay sang Thẩm Thanh Diệp, gãi đầu, ngập ngừng nói: “Sếp, hay là… đưa em ấy đi theo. Dù sao cũng đâu có nguy hiểm gì…”
Nhạc Lăng Xuyên lườm anh ta một cái, vẻ mặt như muốn trách anh ta nhiều chuyện. Vi Chính Nghĩa cười ngượng ngùng, không nói gì nữa.
Thẩm Thanh Diệp thấy vậy, khẽ hạ mi mắt. Khi cô đang định bỏ qua, giọng nói có chút bất đắc dĩ của người đàn ông vang lên: “Đi thôi.”
Thẩm Thanh Diệp ngẩng đầu lên. Đôi mắt phượng của Nhạc Lăng Xuyên khẽ híp lại, tay đút túi quần, ung dung nói: “Nói trước, phải nghe lệnh chỉ huy, không được tự ý chạy lung tung.”
Đôi mắt của Thẩm Thanh Diệp sáng rỡ, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói vang dội: “Rõ! Anh Xuyên!”
Vi Chính Nghĩa cười hề hề, vừa đi vừa vỗ ngực, nói với cô: “Đi với tụi tôi em cứ yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ em.”
Thẩm Thanh Diệp cũng bật cười: “Cảm ơn anh Chính Nghĩa.”
Chỉ có Nhạc Lăng Xuyên ở bên cạnh liếc nhìn Vi Chính Nghĩa, bật cười khẽ: “Thằng nhóc này, không biết ai sẽ phải bảo vệ ai đâu.”
~~~
Chiếc xe Jeep của Nhạc Lăng Xuyên khá rộng, đủ chỗ cho cả năm người.
Từ trụ sở đội đi tới thôn Thái Pha chỉ mất hơn một tiếng lái xe. Trên đường đi, Thẩm Thanh Diệp nghe bọn họ thảo luận các manh mối của vụ án, cô càng hiểu rõ tình tiết hơn.
Xe dừng lại trước một con đường đất ngoài thôn. Sau khi Chu Khải Minh hỏi thăm vị trí nhà của Thái Thành Dũng, cả nhóm băng qua thôn, tiến về cuối thôn.
Vi Chính Nghĩa nhìn xung quanh: “Thôn này ít người quá, có nhiều nhà cửa bỏ hoang.”