Sắc mặt La Khai Dương trầm xuống: “Dì à, hung thủ hại chết con gái dì là người khác. Chúng tôi đã bắt được rồi—”
“Vậy thì tốt!” Mẹ Chu lập tức nói: “Người đó cũng phải bồi thường! Tôi nuôi con gái lớn khôn đâu phải dễ dàng, giờ nó chết như vậy, ít nhất cũng phải bồi thường, bồi thường cho tôi 10 vạn đồng!”
“Tôi không quan tâm gì khác, bồi thường, trả tiền đây!”
Phòng chờ ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc, tiếng can ngăn hòa lẫn vào nhau, ồn ào đến nhức đầu.
Phương Vân đứng một bên, không tin vào mắt mình: “Không phải chứ, đây mà gọi là mẹ à? Con gái ruột chết rồi, đến hung thủ là ai cũng chẳng hỏi một tiếng, chỉ toàn nghĩ đến tiền! Thế này là mê tiền đến lú lẫn rồi đấy!”
Thẩm Thanh Diệp mím chặt môi, nhìn mẹ Chu và người phụ nữ gầy yếu đứng cạnh bà ta, lại liếc nhìn cậu thiểu niên béo mập phía sau. Đôi mắt cô trầm xuống, nói chậm rãi: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Ở đại sảnh, màn kịch hỗn loạn vẫn tiếp tục. Mãi đến khi ra ngoài, không khí bên ngoài mới yên tĩnh hơn chút.
Phương Vân cảm thán thêm mấy câu rồi mới rời đi. Thẩm Thanh Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên cao, lặng im hồi lâu, khẽ thở dài.
Rời khỏi trụ sở, cô vừa đi dọc con đường phía trước, tiếng còi xe đột ngột vang lên phía sau. Cô ngoái lại, thấy một chiếc Jeep đen quen thuộc đang chầm chậm đi theo mình.
Nhạc Lăng Xuyên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Về nhà à? Tôi đưa em về?”
Thẩm Thanh Diệp mỉm cười: “Không cần đâu, tôi có lái xe đến.”
Cô liếc anh một cái, hỏi: “Trong kia vẫn còn ầm ĩ, đội trưởng Nhạc không định vào xem sao?”
Nhạc Lăng Xuyên thản nhiên đáp: “La Khai Dương xử lý được.”
Dù sao, anh cũng không giỏi cái khoản an ủi người khác.
Thẩm Thanh Diệp vừa đi vừa hỏi: “Theo quy định thì thi thể người chết sẽ phải do gia đình nhận, đúng không?”
Nhạc Lăng Xuyên đáp: “Thông thường là vậy.”
Anh dừng lại một chút: “Nhưng cũng có trường hợp gia đình từ chối nhận thi thể.”
Thẩm Thanh Diệp mím môi, không nói gì.
Nhạc Lăng Xuyên nhìn cô: “Em lo lắng cho Chu Mỹ Hoa à?”
Cô khẽ gật đầu: “Tình hình gia đình nhà họ Chu… Tôi không biết họ có sẵn lòng nhận lại thi thể của Chu Mỹ Hoa không.”
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Có lẽ không đến nỗi đâu. Ở vùng quê, chuyện gì cũng không giấu được người dân trong thôn. Nếu họ thật sự nhận tiền bồi thường mà không nhận thi thể, thì cũng không chịu nổi những lời đàm tiếu đâu.”
Thẩm Thanh Diệp cười khẽ: “Mong là vậy.”
Trong lúc nói chuyện, cô dừng bước, đi về phía chiếc xe đỗ bên đường.
Nhạc Lăng Xuyên nhìn qua, nhướng mày nói:
“Ồ, Mazda cơ à? Cũng không rẻ đâu.”
Thẩm Thanh Diệp nhìn thoáng qua chiếc xe Jeep của anh, mỉm cười nói: “Chiếc Grand Cherokee của đội trưởng Nhạc cũng đủ mua hai chiếc xe của tôi đấy.”
Nhạc Lăng Xuyên bật cười, nhìn theo bóng dáng cô lái xe rời đi, rồi dựa lưng ra ghế, tay gõ nhẹ lên vô lăng, trong lòng vẫn bứt rứt.
Tiếc thật, tiếc thật…
~~~
Xe đỗ trong sân, tiếng động khiến người trong biệt thự vội vàng bước ra: “Tiểu Diệp về rồi à?”
Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, gương mặt đoan chính, nụ cười hiền hậu: “Đi làm cả ngày có mệt không? Mau vào đi, mau vào đi, dì vừa nấu xong bữa tối rồi, mau tới ăn đi!”
Thẩm Thanh Diệp đóng cửa xe, mỉm cười đáp: “Cũng không mệt lắm, chủ yếu ngồi trong văn phòng thôi, chẳng vất vả gì.”
Cô đưa mắt nhìn quanh sân, ngoài chiếc xe của mình, không thấy xe nào khác, bèn hỏi: “Mẹ cháu vẫn chưa về à?”
Dì Trần đáp: “Tổng giám đốc Thẩm đi công tác rồi. Buổi chiều thư ký của bà ấy về, vội vàng thu xếp vài bộ đồ rồi lại đi ngay, bà ấy không nói gì với cháu à?”