Tiết Minh Kỳ cụp mắt, vẻ mặt ảm đạm: “Đều do tôi cả. Từ lúc mang thai tôi đã bị hạ đường huyết nhẹ. Dạo gần đây điều dưỡng khá lên nên không để ý nữa. Kết quả hôm nay lái xe đi làm, bất ngờ thấy trước mắt tối sầm, khi phản ứng lại thì đã đâm vào xe khác… Đứa nhỏ… không giữ được rồi…”
Khi nhắm mắt lại, sắc mặt của Tiết Minh Kỳ trở nên buồn bã. Thẩm Thanh Diệp nhìn cô ta, lúc này mới phát hiện trán cô ta có một vết bầm lớn, cánh tay được quấn đầy băng gạc, thậm chí cổ cũng có vài vết trầy xước nhìn thế nào cũng không giống giả vờ.
Cảm xúc của Thẩm Thanh Diệp phức tạp, dịu giọng an ủi: “Dù sao thì, người không sao là tốt rồi. Trước tiên hãy dưỡng sức cho tốt, chú và dì vẫn luôn lo lắng cho chị đấy.”
Tiết Minh Kỳ hơi cong môi, nhìn sang ba mẹ mình, vẻ mặt dịu đi đôi chút: “Tôi biết, là do tôi không tốt, để họ phải lo lắng mãi. Chỉ là… đứa nhỏ này…”
Ngón tay cô ta từ từ di chuyển, dừng lại nơi bụng phẳng lì, ánh mắt trở nên phức tạp: “Rốt cuộc vẫn là tôi và nó không có duyên…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây