“Thuận lợi mà, đã phá xong hết rồi, có gì mà không thuận lợi chứ.” Thẩm Thanh Diệp lầu bầu, Thẩm Lâm Nguyệt nhướng mày, vỗ bốp một cái lên trán cô: “Vậy con làm cái bộ dạng chết dở này để làm gì?”
Thẩm Thanh Diệp khẽ ừ một tiếng, mạnh miệng nói: “Không biết nữa.”
Thẩm Lâm Nguyệt lườm cô một cái, đẩy đầu cô sang một bên: “Tránh ra, điên khùng.”
Thẩm Thanh Diệp cười khúc khích, dính lấy mẹ như keo dán, miệng cứ “mẹ ơi mẹ à” không ngừng.
Dì Trần nhìn hai mẹ con đùa giỡn với nhau, thì lắc đầu, ánh mắt đầy bất lực và cưng chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây