“Thuận theo nước chảy?” La Khai Dương nhíu mày, thở ra một tiếng: “Nhưng như vậy thì cô ta được lợi gì?”
Thẩm Thanh Diệp hỏi ngược lại: “Thế thì cô ta mất gì?”
La Khai Dương ngẩn người.
Thẩm Thanh Diệp nói: “Cô ta rất ghét Viên Chính Hạo, thậm chí có lẽ là hận. Mức độ căm ghét đó tuy chưa đủ để khiến cô ta giết người, nhưng nếu có người khác cũng căm hận giống vậy, lại có thể thay cô ta ra tay, vậy thì chẳng phải cô ta rất vui mừng khi thấy chuyện thành sao? Thành công thì tốt, thất bại cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ta.”
La Khai Dương xoa cằm, gật đầu chậm rãi nói: “Nói cũng có lý…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây