Liêu Hoành Viễn nghẹn lời: “Tôi không hiểu ý cảnh sát Nhạc.”
“Vậy sao?” Nhạc Lăng Xuyên tựa vào khung cửa, tư thế lười biếng, chậm rãi nói: “Tôi tưởng cậu Liêu là người rõ nhất mình đã làm gì rồi chứ.”
Tim Liêu Hoành Viễn đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Nếu là chuyện cái chết của Viên Chính Hạo, thì không liên quan đến tôi. Chắc cảnh sát Nhạc cũng biết rõ chuyện này.”
Nhạc Lăng Xuyên gật đầu: “Tôi biết. Nhưng tôi cũng chưa từng nói rằng gọi cậu tới đây là vì cái chết của Viên Chính Hạo.”
Mí mắt Liêu Hoành Viễn giật giật, vẫn cố chống chế: “Vậy cảnh sát Nhạc muốn tôi khai gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây