“Lúc đó tôi cảm thấy trời như sập xuống, phản ứng đầu tiên là không được để bà biết, không thể khiến bà lo lắng. Tôi định đợi khi nào tích góp đủ tiền thì sẽ đi phá thai. Nhưng không biết ai đã nhìn thấy tôi ở bệnh viện, biết được chuyện tôi mang thai… rồi nói cho bà biết.”
Hạ Thư Văn ngẩn ngơ nói tiếp: “Bà tôi vì quá tức giận mà ngất xỉu tại chỗ, tôi hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ cứu sống được bà, nhưng nói rằng căn bệnh này cần điều trị lâu dài, phải nằm viện, chi phí điều trị và thuốc men rất tốn kém.”
Mà cô ta thì không có tiền.
Thẩm Thanh Diệp im lặng một lúc.
Hạ Thư Văn hít sâu một hơi: “Sau đó, chính là như những gì tôi đã kể…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây