Sắc mặt của Nhạc Lăng Xuyên cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, anh không nhịn được mà hỏi: “Viên Chính Hạo đã có người khác rồi ở bên ngoài rồi, Trịnh Vũ Đan còn có thể quay lại với cậu ta sao?”
Cô giáo Tôn nói: “Thật ra lúc đầu Vũ Đan cũng rất kiên quyết, đến chuyện gặp mặt anh ta cũng không muốn. Nhưng anh ta cứ ngày nào cũng đến, tặng hoa, tặng quần áo, đủ thứ quà, liên tục suốt nửa tháng, còn nói gì mà sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa, vừa khóc vừa xin lỗi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.”
Cô ta thở dài: “Vũ Đan ngoài lạnh trong mềm, lúc đó vốn đã có phần mềm lòng. Sau đó có một lần trời mưa to, anh ta đến tìm Vũ Đan, không gặp được cô ấy liền đứng dưới lầu chờ suốt hơn hai tiếng. Cuối cùng Vũ Đan không đành lòng, xuống lầu kêu anh ta về, ai ngờ anh ta quỳ xuống xin lỗi, nói hy vọng cô ấy cho mình một cơ hội nữa, vừa chân thành vừa tha thiết, còn nói nếu cô ấy không tha thứ thì anh ta sẽ quỳ chết ở đó luôn. Vũ Đan không còn cách nào khác, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, đành phải dịu giọng bảo anh ta về trước. Kết quả, hôm sau anh ta lên cơn sốt, gọi điện cho Vũ Đan, mơ màng nói xin lỗi, không cầu được tha thứ, chỉ mong cô ấy đến thăm anh ta một lần nữa. Vũ Đan không chịu được, hôm đó còn đặc biệt đổi ca với tôi để đến thăm anh ta. Sau khi về, hình như hai người họ đã quay lại.”
Nghe đến đây, Thẩm Thanh Diệp nhíu chặt mày, trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lời kể, thì quả thật Viên Chính Hạo si tình với Trịnh Vũ Đan, hết mực tìm cách được tha thứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây