Sắc mặt bà Tiết hơi ảm đạm, có lẽ không ngờ người mình từng coi trọng lại là người như vậy.
Thẩm Thanh Diệp an ủi vài câu rồi hỏi tiếp: “Vậy sau đó Viên Chính Hạo theo đuổi chị ấy mãi à? Chị ấy cũng dần có tình cảm sao?”
Bà Tiết gật đầu: “Đúng vậy, khoảng thời gian đó hễ rảnh rỗi là Viên Chính Hạo đến gặp Minh Kỳ. Có lúc sợ gặp nhau nhiều quá khiến con bé thấy phiền, còn cố tình giảm tần suất. Mỗi lần đi công tác về đều có quà, lúc thì đắt tiền, lúc lại là đặc sản vùng miền, nhưng đều rất có tâm.”
“Dần dần, Minh Kỳ cũng mềm lòng. Lúc đầu còn miễn cưỡng đi gặp, có khi dì còn phải dặn dò con bé cư xử cho tốt. Nhưng sau đó, mỗi lần được hẹn đi chơi, nó không còn bài xích, thậm chí có lúc còn mong đợi. Mỗi lần đi chơi về, tâm trạng đều rất vui vẻ.”
Thẩm Thanh Diệp thầm hiểu, với Viên Chính Hạo thì có lẽ là tình yêu sét đánh, nhưng với Tiết Minh Kỳ, lại là cảm mến dần theo thời gian.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây