Ôn Đặc ngồi trong lều trại, bên cạnh là đứa con trai đã ngủ say, phía trước là người vợ đang không biết lẩm bẩm điều gì. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh lều, ngơ ngác nhìn, mãi đến tận khi tiểu Ôn Đặc trở mình hất chăn ra thì Ôn Đặc tiên sinh mới nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con.
Nhìn vẻ mặt non nớt của con trai, Ôn Đặc tiên sinh thở dài một tiếng.
“Phải làm thế nào đây...”
Ôn Đặc tiên sinh là nhân viên văn chức, ông ta không biết phải đối phó với cuộc chiến sắp tới như thế nào. Tuy nhiên, theo lệnh điều động chiến tranh số 0 thì chuyện này cũng không tới phiên ông ta quan tâm.
“Tập hợp! Tập hợp!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây