Đối với những hồn sủng của Văn Vũ, lối đi màu tím này là lối vào, và là lối ra liên kết giữa không gian linh hồn và thực tại, và chúng có thể đi lại tự do. Nhưng đối với những người khác, họ có thể nhìn thấy thông đạo này, nhưng mà họ không thể sử dụng nó. Nói một cách dễ hiểu, đối với người ngoài, không gian hồn cảnh gần như không tồn tại.
Độc Nhãn giờ đây cũng được hưởng tới sự đối xử như “người ngoài“.
Độc Nhãn chạy ra ngoài trăm mét rồi mới dừng lại, nó sững sờ nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh. Sau đó nó đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía con đường màu tím vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của nó từ từ hiện lên vẻ buồn bã và đau đớn.
Giấc ngủ vĩnh hằng có rất nhiều tác dụng, nhưng tổng kết lại thì cũng chỉ có ba cái chính: ăn mòn da thịt, phong ấn linh hồn và tước bỏ phần lớn liên hệ giữa hồn sư và hồn sủng.
Không cần phải nói hai điểm ăn mòn da thịt và phong ấn linh hồn trên người Độc Nhãn, bởi chúng đã được Ngụy Thiên giải quyết. Nhưng điểm thứ ba, mối liên kết giữa hồn sư và hồn sủng thì lại không giải quyết được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây