Trận Vấn Trường Sinh

Chương 72: Luyện đan lô

Chương Trước Chương Tiếp

Phùng lão tiên sinh lắc đầu, “Hẳn là đã có năm, lần trước tu sửa trận pháp, tựa hồ là mười năm trước, hay là hai mươi năm trước, dùng lâu như vậy không xảy ra vấn đề, đã coi như không tệ.”

“Vậy cái lò đan này...”

Phùng lão tiên sinh vặn Tiên Hạc khắc hoa văn trên vách ngoài lò đan, hai tầng trong ngoài lò đan liền xoay tròn, cuối cùng thoát ly khỏi lò đan, trận pháp trên vách lò đan liền hiện ra.

“Chuyện đã đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ không đổi ý, nhưng ta muốn kiểm tra ngươi trước.”

Phùng lão tiên sinh chỉ vào trận pháp trên vách trong lò luyện đan nói: “Ngươi trước tiên nhận ra những trận pháp này là gì không?”

Mặc Hoạ tới gần, nghiêm túc nhìn một lần, suy tư một lát nói: “Dung Hỏa Trận, Mộc Khí Trận, Tụ Linh Trận... Đây là một phục trận bao gồm ba trận pháp?”

Phùng lão tiên sinh hơi kinh ngạc,nói: “Ngươi ngay cả phục trận cũng học được?”

Trận văn cấu thành đơn trận, đơn trận, nhiều trận liên tiếp, liền cấu thành phục trận.

Hiệu quả phục trận mạnh hơn đơn trận, đồng thời cũng có thể thực hiện hiệu quả linh lực phức tạp hơn, nhưng trận sư không có nội tình và truyền thừa thì không học được, huống chi là tán tu bình thường.

Phùng lão tiên sinh biết Mặc Hoạ đang học trận pháp, cũng biết Mặc Hoạ thần thức hơn người, ở trên trận pháp có chút thiên phú, nhưng không nghĩ tới Mặc Hoạ hiện tại ngay cả phục trận cũng có thể liếc mắt nhìn ra.

Mặc Hoạ ngượng ngùng nói: “Phục trận ta không vẽ ra được, cũng chỉ là nhìn thấy từ trong sách, hiện tại đơn trận bình thường của ta đều không học tốt.”

Phùng lão tiên sinh gật gật đầu, “Ở tuổi của ngươi, có thể biết cũng không tệ. Đây là một bộ phục trận tên Mộc Hỏa Khống Linh trận, có hiệu quả linh lực hai hệ Hỏa, Mộc, Mộc ôn dưỡng dược thảo, Hỏa hệ luyện hóa dược lực, cả hai có thể thông qua trận pháp điều hòa, luyện chế ra đan dược mình muốn.”

“Cái này so với lò luyện khí phức tạp hơn nhiều...” Mặc Hoạ líu lưỡi.

“Còn muốn thử không?”

“Ừm.” Mặc Hoạ nói, “Ta sẽ không vẽ phục trận, nhưng chỉ là chữa trị trận pháp mà thôi, dựa theo hồ lô vẽ gáo, hẳn là không có vấn đề gì.”

Liễu Như Hoa kéo tay Mặc Hoạ, nhẹ giọng nói: “Nếu không nắm chắc thì thôi, đừng gây thêm phiền phức cho Phùng lão tiên sinh.”

Phùng lão tiên sinh cười cười: “Không sao, để cho hắn tùy tiện vẽ, sai cũng không sao, coi như luyện tập. Luyện đan cũng được, hoạ trận cũng được, nếu là sợ sai, sẽ không có lĩnh ngộ sâu sắc gì.”

“Đa tạ Phùng gia gia!”

Mặc Hoạ liền không khách khí nữa, hướng Phùng lão tiên sinh đòi Mộc, Hỏa hai hệ linh mực, bắt đầu bắt tay vào chữa trị trận pháp.

Bộ Mộc Hỏa Khống Linh Trận này là bởi vì quanh năm luyện đan, bộ phận trận văn hao tổn, không cách nào truyền dẫn linh lực, mà khiến trọn bộ trận pháp mất đi hiệu lực.

Mặc Hoạ muốn sửa cũng rất đơn giản, chính là tu bổ lại trận văn ảm đạm mất đi hiệu lực, khiến cho linh lực nguyên bộ trận pháp có thể lưu chuyển thông suốt, liền tính thành công.

Bàn tay nhỏ bé của Mặc Hoạ cầm trận bút, chấm linh mực, bắt đầu đặt bút vẽ trận văn.

Phùng lão tiên sinh trong lòng âm thầm khen ngợi, hạ bút thong dong, không có đình trệ, vừa nhìn liền thấy là kết quả do thường xuyên luyện tập, có thể thấy được đứa nhỏ Mặc Hoạ này ở trên trận pháp đích thật là đã bỏ không ít khổ công.

Trong ba trận pháp, tổng cộng có hai trận văn không trọn vẹn mất đi hiệu lực, nhưng trận văn ảm đạm khác cũng có sáu bảy đạo, cũng cần một lần nữa vẽ lại một chút.

Thần thức của Mặc Hoạ không chống đỡ được nhiều trận văn như vậy, linh lực tiêu hao cũng có chút nhiều, nửa đường liền nghỉ ngơi hai ba lần, sau đó mới chữa trị xong trận pháp.

Luyện Khí tầng ba, có thể tu xong tám chín đạo trận văn, mặc dù ở giữa nghỉ ngơi một lát, nhưng thần thức này, so với dự đoán của Phùng lão tiên sinh mạnh hơn rất nhiều.

Phùng lão tiên sinh nhìn Mặc Hoạ, ánh mắt liền nhiều hơn một chút trịnh trọng.

“Phùng gia gia, ta vẽ xong rồi, ngài nhìn xem lò luyện đan đã tốt chưa?”

“A, được, ta xem một chút.”

Phùng lão tiên sinh phục hồi tinh thần lại, thu liễm lại tâm tư, kiểm tra lò đan một lần, mặc dù trong lòng đã có dự đoán, nhưng vẫn khó nén được kinh ngạc, từ đáy lòng khen ngợi:

“Không sai, vậy mà thật sự sửa xong rồi, lần này xem như là giúp lão phu một đại ân.”

Mặc Hoạ cười hắc hắc.

Liễu Như Hoa nhẹ nhàng điểm vào trán Mặc Hoạ,nói: “Phùng lão tiên sinh khen ngươi vài câu, ngươi cũng không biết khiêm tốn.”

Ngữ khí có chút trách cứ, nhưng thần sắc lại rất vui mừng.

Phùng lão tiên sinh mở lò luyện đan, bỏ ra một canh giờ để luyện đan, sau đó bỏ đan dược vào trong một bình sứ thanh hoa, đưa cho Liễu Như Hoa.

“Mỗi ngày sớm tối đều dùng một lần, mỗi lần hai hạt, ăn xong lại đến tìm ta xem một chút.”

Liễu Như Hoa thi lễ một cái: “Làm phiền Phùng lão tiên sinh rồi.”

Mặc Hoạ cũng nói lời cảm tạ theo: “Làm phiền Phùng gia gia rồi.”

Trước khi đi, Phùng lão tiên sinh đột nhiên gọi Mặc Hoạ lại, trầm tư một lát, nhắc nhở:

“Hoạ Nhi, sau này nếu gặp phải tu sĩ nghèo kém, ở trong phạm vi năng lực của ngươi, có thể giúp đỡ liền giúp một chút đi.”

Mặc Hoạ gật đầu, nhưng vẫn hiếu kỳ nói: “Phùng gia gia, vì sao đột nhiên lại nói cái này?”

Phùng lão tiên sinh nhìn Mặc Hoạ nói: “Ta đã già rồi, cùng cực cả đời, cũng chỉ có thể giúp tán tu ở một góc này luyện đan, chữa bệnh, nhưng ngươi thì khác, tương lai ngươi có khả năng trợ giúp được càng nhiều tu sĩ...”

“Thể ngộ thiên đạo, tạo phúc vạn sinh, đây là một câu nói năm đó sư phụ ta dạy cho ta, hắn cứu ta lúc ta khốn cùng thất vọng, truyền cho ta thuật luyện đan, ta mới có thể có ngày hôm nay.”

Sư phụ Phùng lão tiên sinh tuân theo ý nghĩ như vậy, cứu Phùng lão tiên sinh, mà Phùng lão tiên sinh cũng bởi vì thiện niệm như vậy, cứu được Mặc Hoạ lúc sinh ra khí hư thể yếu cùng Liễu Như Hoa bị hỏa độc xâm thể.

Mặc Hoạ trong lòng xúc động, trịnh trọng gật đầu: “Phùng gia gia, ta nhớ kỹ.”

Trong ánh mắt Phùng lão tiên sinh lộ ra một tia vui mừng.

Mặc Hoạ suy nghĩ lại hỏi:

“Vậy nếu như, có ít người không đáng để tạo phúc thì sao?”

“Người không tạo phúc không đáng tạo phúc, cũng là một loại tạo phúc.” Phùng lão tiên sinh ý vị thâm trường nói.

Sau khi về đến nhà, Mặc Hoạ tiếp tục ở trong phòng nghiên cứu trận pháp.

Liễu Như Hoa thì thu dọn xong quán ăn, ngồi trước phòng may quần áo.

Vừa đến giờ tý, Mặc Sơn lên núi săn yêu đã phong trần mệt mỏi về nhà. Trên vai hắn khoác mấy bộ da lông yêu thú, bên hông buộc mấy túi trữ vật, y phục trên người có mấy vết trầy, dính chút vết máu. Thấy thê tử, vẻ mặt mệt mỏi ôn hòa:

“Sao còn chưa ngủ a.”

Liễu Như Hoa thay Mặc Sơn gỡ xuống da lông và túi trữ vật, lấy ra quần áo sạch sẽ thay cho hắn: “Ngươi không trở về, ta không yên tâm. Lần này bị thương sao?”

“Vết thương da thịt một chút, thoa thuốc, không quan trọng. Hoạ Nhi thì sao?”

“Ở trong phòng đọc sách, hiện tại hẳn là đang ngủ.”

“Ừm.”

Liễu Như Hoa bưng đồ ăn lên, Mặc Sơn liền ăn như hổ đói.

Ánh nến mờ nhạt lặng lẽ chập chờn, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Mặc Sơn thấy khóe miệng Liễu Như Hoa mỉm cười, liền cười hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

“Ừm” Liễu Như Hoạ nó:, “ Phùng lão tiên sinh hôm nay khen Mặc Họa vẽ trận pháp tốt...”

Liễu Như Hoa kể lại chuyện ban ngày, sau đó nói: “Ta thường nghe người khác khen Hoạ Nhi có thiên phú, trẻ con thông minh một chút, liền dễ dàng được người khen ngợi, không nhất định có thể xem là thật. Nhưng Phùng lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, ông nói Mặc Hoạ có thiên phú, nói rõ Hoạ Nhi có thể thật sự có thể làm trận sư...”

Liễu Như Hoa thở dài: “Ta thể chất yếu đuối, liên lụy Hoạ Nhi sinh ra đã bắt đầu yếu ớt. Thường nói núi dựa vào núi, Yêu thú xung quanh Thông Tiên Thành nhiều, đại đa số tu sĩ cũng chỉ có thể dựa vào làm săn Yêu Sư mưu sinh, mà Hoạ Nhi thân thể yếu đuối, không làm được săn Yêu Sư, không ăn được bát cơm này. Chúng ta cũng không thể chiếu cố hắn cả đời, trước đó ta lo lắng một khi có một vạn, chúng ta không thể cùng hắn, Hoạ Nhi đứa nhỏ này không thể tự mình kiếm ăn thì làm sao bây giờ mới tốt. Bây giờ hắn có hi vọng lên làm Trận Sư, không cần đánh đánh giết giết với Yêu thú, ta cũng yên tâm.”

Mặc Sơn nhẹ nhàng nắm tay thê tử: “Yên tâm đi, đứa nhỏ Mặc Hoạ này thông minh hiểu chuyện, tương lai nhất định có tiền đồ, chúng ta cũng sẽ nhìn nó lớn lên, nhìn nó nở mày nở mặt, cưới vợ sinh con. Cho nên, ngươi nhất định phải chiếu cố tốt thân thể của mình, tương lai còn dài...”

“Ừm.” Liễu Như Hoa nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Mặc Sơn.

Mặc Hoạ trong phòng mở hai mắt ra, từ khi hắn ngày đêm luyện tập trận pháp đến nay, thần thức đã mạnh hơn rất nhiều, cho nên cha mẹ nói chuyện hắn đều nghe thấy được.

Khóe mắt Mặc Hoạ có chút ướt át, hắn nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, sau đó thần thức chìm vào thức hải, tiếp tục luyện tập trận pháp trên Đạo Bia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)