Lục Thừa Vân nói xong, thần sắc cảm khái:
“Đạo Đình sắc phong nhất phẩm trận sư, bao nhiêu trận sư đầu bạc kinh khố, khổ tâm cô nghệ, nghiên cứu trận pháp cả đời, mới có thể lấy được tôn vinh này.”
“Mà hắn chỉ mới mười ba tuổi, cũng đã là nhất phẩm trận sư...”
Trong mắt Lục Thừa Vân toát ra một tia ghen ghét.
Mình sao lại không có vận khí tốt như vậy, gặp được sư thừa tốt bực này, bằng không trình độ trận pháp của mình, cũng không đến mức khốn đốn nhiều năm, còn tinh tiến thong thả...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây