“Lão Vu, ngươi thấy thế nào?”
Vương Lai nói với lão tu sĩ đen gầy kia.
Lão Vu giật nảy mình, liên tục khoát tay:
“Không được, ta không dám trộm mỏ của Lục gia...”
Vương Lai cười nhạo một tiếng, “Có cái gì không dám? To gan lớn mật, chết đói nhát gan. Lục gia cưỡi ở trên đầu chúng ta, để cho chúng ta chịu khổ chịu mệt, bán mạng cho bọn họ. Bọn họ thì ngược lại, hưởng vinh hoa phú quý, chúng ta ngay cả cơm cũng ăn không được. Trộm hắn một chút quặng mỏ, lại tính là cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây