Đám săn yêu sư nếu đào xong linh quáng này, trong vòng mười năm ăn uống không lo. Nhưng nếu như đưa cho Tiền gia đào đi, Tiền gia mượn chuyện này trở lên lớn mạnh, ngược lại sẽ bắt nạt bọn họ.
Tuy nói linh quáng quan trọng, nhưng sự tình mỏ quặng, vẫn là ưu tiên nhất.
Dù sao đường hầm mỏ quan hệ đến việc mọi người có thể rút lui an toàn hay không, bên nào nặng bên nào nhẹ, Du trưởng lão vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Du trưởng lão để mọi người tập trung tinh lực đào đường hầm mỏ trước, vài ngày sau, đường hầm mỏ đã đào xong, có chỗ dựa để chạy trốn, nhóm săn yêu sư lại khai thác quặng linh quáng ngược lại.
Du trưởng lão phát huy bản lĩnh keo kiệt của mình đến cực hạn, mỗi ngày rảnh rỗi thì đi dạo trong quặng mỏ, một chút linh quáng bên tường cũng phải dùng ngón tay móc xuống, bỏ vào trong túi trữ vật.
Theo lời Du trưởng lão, khai thác được đều phải khai thác, không để tiền lại cho người ta một phân, ngay cả thịt cũng được ăn sạch sẽ, để Tiền gia thuận theo bát liếm cũng không được một giọt!
Mặc Hoạ nhìn kính nể không thôi.
Hắn chỉ nói là làm đến cùng, không nghĩ tới còn có thể tuyệt tình như vậy! Không hổ là Du trưởng lão!
Mặc Hoạ được lợi rất nhiều.
Động tĩnh đào mỏ của Du trưởng lão cũng bị tu sĩ Tiền gia thăm dò được.
Tiền Hoằng biết rõ ý định của Du trưởng lão, cho nên đã sớm phái người nhìn chằm chằm khắp nơi ở Đại Hắc sơn, tìm dấu vết săn yêu sư để lại.
Loại chuyện đào mỏ này, không thể nào không có chút động tĩnh.
Mà Tiền gia quả thật cũng tìm được tung tích săn yêu sư.
Đó là một cái hố, sát mép có đá vụn, cửa động còn bị người dùng cỏ cây che đậy, làm vật che giấu.
Trong lòng Tiền Hoằng cười lạnh: “Du Trường Lâm à, Du Trường Lâm luồn cúi như chuột, cuối cùng còn không phải là rơi vào trong tay ta sao?”
Tiền Hoằng sai người nhìn chằm chằm, nhưng qua vài ngày, cũng không thấy săn yêu sư đi ra.
Tiền Hoằng nhíu mày, phân phó Tiền Tráng dẫn đội đi xuống xem một chút.
Tiền Tráng lĩnh mệnh, mang theo mấy tu sĩ Tiền gia, cẩn thận từng li từng tí tiến vào hố.
Trong đường hầm âm u ẩm ướt, xung quanh toàn đá vụn, đích thật là bộ dáng mới đào bới ra.
Đám Tiền Tráng tìm kiếm ở bên trong nửa ngày, không thu hoạch được gì, vừa không thấy săn yêu sư, cũng không thấy bóng dáng của những người khác.
Tiền Tráng nghi hoặc, tu sĩ Tiền gia phát hiện một vách đá, màu sắc nhạt hơn, dùng ngón tay gõ, sẽ truyền đến tiếng vang, nói rõ vách đá rất mỏng.
Tu sĩ Tiền gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt phấn chấn.
Điều này nói rõ phía sau vách đá là trống không, có đường hầm mỏ, mà vách đá này, là dùng để che dấu tai mắt người khác.
Đám săn yêu sư kia, đang ẩn nấp ở phía sau vách đá!
Tiền Tráng dẫn theo thủ hạ, ra sức đục vách đá.
Vách đá sụp xuống, bụi bặm tràn ngập.
Đợi tro bụi tiêu tán, thứ bọn họ nhìn thấy chính là một con mắt có đồng tử dựng thẳng màu máu lớn như cái chuông đồng.
Tiền Tráng hít một hơi khí lạnh.
Cái này con mẹ nó không phải săn yêu sư, là nhất phẩm hậu kỳ yêu thú trưởng thành!
Con mắt yêu thú mang theo vài phần nghi hoặc, mấy phần phẫn nộ, còn có mấy phần mừng rỡ khát máu.
Điều khiến nó nghi hoặc là trong sào huyệt của nó làm sao lại có người; tức giận là lúc nó nghỉ ngơi bị người đánh thức; mừng rỡ là vừa tỉnh ngủ đã có đồ ăn đưa tới cửa!
Trong cái hố chật hẹp, yêu thú đi săn ăn uống, tu sĩ Tiền gia điên cuồng chạy trốn.
Đợi khi mấy người Tiền Tráng nhìn thấy Tiền Hoằng, dáng vẻ đã vô cùng thê thảm.
Tiền Tráng bị thương nặng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như nguyên vẹn, mấy người khác cơ bản đều cụt tay gãy chân, còn có mấy người vĩnh viễn ở lại trong hố, an nghỉ trong bụng yêu thú.
Vẻ mặt Tiền Hoằng đã không thể trấn định như trước nữa.
Dù hắn ta lòng dạ sâu đậm, lúc này trong lòng cũng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Du Trường Lâm ngươi giỏi lắm, lại dám đào một cái mỏ giả bên cạnh yêu thú để lừa gạt ta! Quá khinh người!”
Đệ tử Tiền gia nhao nhao cúi đầu, không dám nói lời nào.
Một lát sau, lại có đệ tử Tiền gia đến báo, nói lại phát hiện một chỗ đường hầm mỏ.
Khóe mắt Tiền Hoằng giật giật, trong lòng không thể nắm bắt.
Đường hầm mỏ này có thể là thật, nhưng tương tự, cũng có khả năng là Du Trường Lâm cố bố mê trận, dùng để lừa hắn.
Nhưng nếu đã phát hiện, thì không thể không điều tra.
Tiền Hoằng lại lệnh cho mấy đệ tử đi trước, còn dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, đề phòng trong hố có yêu thú.
Kết quả không ngoài dự đoán của Tiền Hoằng, trong động thật sự có yêu thú.
Đệ tử Tiền gia đi điều tra đã trở về, nhưng lại không trở về hoàn toàn.
Vẫn thiếu tay thiếu chân, vẫn mất mấy mạng như cũ.
Bọn họ cẩn thận đề phòng, nhưng ở trước mặt yêu thú, đề phòng của bọn họ không có chút ý nghĩa nào.
Hố sâu liên thông sào huyệt yêu thú, tầm mắt tối tăm, địa hình chật hẹp, tu sĩ tiến thối bất tiện, yêu thú nghỉ lại ở đây lại như cá gặp nước.
Yêu thú vốn cường đại hơn so với tu sĩ cùng cảnh giới, săn yêu sư kinh nghiệm phong phú để săn bắt yêu thú, còn phải tìm địa phương trống trải, mấy người thậm chí hơn mười người, kiên nhẫn quần nhau, vây giết yêu thú.
Tu sĩ Tiền gia không am hiểu săn yêu, tiến vào sào huyệt chật hẹp âm u bực này, cơ bản chính là đi đưa đồ ăn.
Sự phản kháng của bọn họ cũng chỉ là trợ hứng cho yêu thú trước khi ăn.
Tiền Hoằng huyết khí dần dần dâng lên, hận không thể chửi ầm lên Du Trường Lâm, nhưng vì uy nghi của gia chủ, vẫn nhịn xuống, chỉ là tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.
Sau đó Tiền gia lại phát hiện hai đường hầm mỏ, nhưng Tiền Hoằng không dám phái người đi xuống.
Hắn không dám lấy mạng đệ tử Tiền gia ra chặn lại.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một chuyện, Du Trường Lâm là săn yêu sư, cả đời giao tiếp với Đại Hắc Sơn, đối với tất cả mọi thứ trong núi này đều vô cùng quen thuộc, không nói rõ như lòng bàn tay, ít nhất cũng biết nhiều hơn hắn biết.
Muốn tìm ra đường hầm mà hắn đào trong núi này, cơ bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa một khi tìm sai, sẽ phải bỏ ra mấy mạng người, phí tổn thử sai này, hắn cũng đảm đương không nổi.
Hắn là gia chủ của Tiền gia không giả, nhưng gia chủ của Tiền gia, không nhất định phải là hắn.
Vẻ mặt Tiền Hoằng nghiêm túc, lông mày nhíu chặt.
Tiền Trọng Huyền ở một bên nhìn, trong lòng không ngừng cười lạnh, biết lão thất phu Du Trường Lâm này lợi hại rồi?
Hiện giờ hắn lại hy vọng Tiền Hoằng xui xẻo.
Lần công chiếm mỏ linh thạch này, Tiền Hoằng càng thành công, so sánh ra, Tiền Trọng Huyền hắn ta lại càng thất bại.
Ngược lại, Tiền Hoằng càng gặp khó khăn, vậy thì lần thất bại này của hắn lại càng không nổi bật.
Tiền Tráng ở một bên nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Trọng Huyền, trong lòng thoáng cái liền hiểu rõ tính toán của hắn.
Trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái anh hùng tương tự.
“Gia chủ thất bại, Tiền trưởng lão thất bại không tính là gì, cũng bởi vì Tiền trưởng lão thất bại, vậy thất bại của ta cũng không tính là gì...”
“Mà bây giờ gia chủ và Tiền trưởng lão cùng thất bại, vậy thất bại của ta càng không đáng nhắc tới!”
Trong lòng Tiền Tráng lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vết thương chảy máu trên người, cũng không đau lắm.
Nếu không thể tìm ra đường hầm để chạy trốn của săn yêu sư, không thể chặn giết bọn họ, điều duy nhất Tiền gia có thể làm, chỉ là tấn công chính diện, phá trận pháp, đánh vỡ tường đá cửa hang.
Cửa động có bảy tám cái, tu sĩ Tiền gia chia đội ngũ tốt, cùng tiến lên, tranh thủ đả thông toàn bộ.
Tu sĩ Tiền gia đồng loạt xông lên như vậy, săn yêu sư đã hết thuốc hết lương thực chống đỡ không được bao lâu.
Mấy ngày sau đó, Tiền gia ngày đêm đục tường.
Tiền Hoằng ngoài mặt trấn định, nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Hắn biết chậm một chút nữa, để Du Trường Lâm đào xong linh quáng chạy, vậy lần này hắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Theo một tiếng ầm vang, lại có một bức tường đá bị đục sập.
Đằng sau tường đá bị đục sụp quả nhiên như Tiền Hoằng dự liệu, đích xác là còn có bức tường đá thứ ba, cũng có bộ trận pháp thứ ba!
Tiền Hoằng chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, trong lòng hận không thể chém trận sư vẽ trận pháp này thành tám khối!
Nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể đè xuống lửa giận này, nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ phất phất tay:
“Tiếp tục đào đi!”