Địa Hoả Phục Trận liên tiếp nổ tung, huyễn lệ như khói lửa. Mang theo thân ảnh gào khóc kêu cha gọi mẹ của tu sĩ Tiền gia đang bỏ chạy tán loạn, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Mặc Hoạ ăn uống no đủ gật gật đầu, vô cùng hài lòng.
Ở cửa mỏ quặng cũng có những săn yêu sư khác đang nhìn, thấy thảm trạng của tu sĩ Tiền gia, bọn họ đều trầm trồ khen ngợi.
“Rất tốt!”
“Nổ to hơn nữa!”
Mấy ngày liền phiền muộn do bị Tiền gia đánh lén quấy rối đã bị quét sạch sành sanh.
Du trưởng lão cũng cảm thấy thống khoái, đem Tiền gia từ trên xuống dưới mắng một trận.
Hiện tại nhóm săn yêu sư thở phào nhẹ nhõm, áp lực chuyển tới trên người tu sĩ Tiền gia.
Đánh hay không đánh?
Đánh lên sẽ bị nổ đến tè ra quần, không đánh, chẳng khác nào đem linh quáng chắp tay dâng cho người khác.
Bất kể thế nào, Tiền gia cũng không thể chấp nhận được.
Ngày hôm sau, Tiền gia thu dọn chiến trường xong, mang người bị thương về chữa trị.
Vốn chỉ bị thương nhiều, chết không nhiều.
Nhưng một số tu sĩ bị thương trên đường trở về bị yêu thú cướp đoạt.
Yêu thú ngửi thấy mùi máu tươi, tìm được bọn họ, tu sĩ Tiền gia bị thương nặng vừa xuống chiến trường đã tiến vào bụng yêu thú.
Tiền gia gia chủ Tiền Hoằng giận dữ, hạ lệnh bất luận như thế nào, cũng phải lấy được linh quáng!
Đại hán Tiền gia lĩnh mệnh cảm thấy áp lực gấp bội, chỉ có thể ở trong một chỗ doanh địa bên ngoài Vô Danh phong trầm tư suy nghĩ.
Đại hán tên là Tiền Tráng, là dòng chính của Tiền gia, nhưng cũng không phải là chi của Tiền Hoằng, cho nên loại chuyện bán mạng này, Tiền Hoằng sẽ để cho hắn đến.
Đây cũng vừa hay hợp tâm ý của hắn, tuy hắn là dòng chính, nhưng trong tộc không được trọng dụng, tiền đồ khó liệu.
Lần này nếu có thể đánh hạ linh quáng, như vậy gia tộc tất sẽ đối với hắn lau mắt mà nhìn, đến lúc đó ban thưởng cho hắn chút ít linh thạch đan dược, như vậy hắn liền có hi vọng tu luyện đến Trúc Cơ.
Chỉ cần trở thành tu sĩ Trúc Cơ, là có thể lăn lộn trên vị trí trưởng lão, ở Tiền gia cũng có thể hô phong hoán vũ.
Trưởng lão Tiền gia có quyền lực rất lớn, nhưng tấn thăng cũng rất nghiêm khắc.
Hoặc là ngươi có tu vi Trúc Cơ, hoặc là ngươi có trận pháp, luyện đan, tạo nghệ luyện khí cực cao, hoặc là ngươi ở tông môn hoặc là Đạo Đình Ti đảm nhiệm chức vị quan trọng, hoặc là ngươi đối với gia tộc có cống hiến trác tuyệt.
Điều kiện khác, Tiền Tráng không đạt được một con đường nào, muốn làm trưởng lão, chỉ có một con đường, đó là trở thành tu sĩ Trúc Cơ.
Cho nên hắn nhất định phải đánh hạ tòa linh quáng này, nếu không không chỉ không công, còn có lỗi lớn!
Tu sĩ trong gia tộc đều xem như thân nhân, nhưng cũng chẳng khác nào không phải thân nhân.
Không thể mang đến lợi ích cho gia tộc, chính là phế nhân.
Tiền Tráng không muốn làm phế nhân, hắn muốn đánh hạ linh quáng, giẫm lên những Liệp Yêu Sư này, leo lên vị trí cao hơn ở Tiền gia.
Chỉ chốc lát, có một đệ tử Tiền gia tiến vào, bẩm báo nói:
“Đại ca, các huynh đệ xem qua, những lần nổ tung đêm qua là do trận pháp!”
Tiền Tráng nhíu mày: “Trận pháp? Bọn nhà quê này lại biết dùng trận pháp?”
“Vâng!”
Tiền Tráng cau mày càng sâu hơn.
Hắn không khỏi nghĩ đến, trước đó thời điểm bọn họ tiến công, trên những đằng giáp chém không nổi kia, có phải cũng vẽ lấy trận pháp hay không?
“Trận pháp gì?”
“Có đệ tử trở về trong tộc hỏi Tiền đại sư, Tiền đại sư nói xem, hẳn là Địa Hỏa Trận.”
Tiền đại sư là một vị trận sư của Tiền gia, mặc dù không tới nhất phẩm, nhưng bất quá là chuyện sớm hay muộn. Người khác cất nhắc hắn, liền gọi hắn một tiếng “Đại sư“.
“Địa Hỏa Trận? Cấp bậc gì?”
“Bảy đạo trận văn.”
Vẻ mặt Tiền Tráng lạnh lẽo: “Lại có bảy trận văn, khó trách.”
Bảy đạo trận văn có thể đả thương được tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, nếu như mấy lần chồng lên nhau, uy lực còn có thể mạnh hơn một chút.
Tiền Tráng trong lòng phẫn hận, lại không khỏi cười nhạo nói: “Lại còn có trận sư giúp đám quỷ nghèo này!”
Hắn không tin những tán tu bần hàn này có thể ra giá tiền, mời được trận sư.
Trận sư này hơn phân nửa là ký kết linh khế với bọn họ, sau khi chuyện thành công, có thể phân linh thạch trong linh quáng.
Thiên hạ rộn ràng, nhân lợi qua lại, trận sư này cũng không ngoại lệ.
Đệ tử kia nói: “Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây.”
Tiền Tráng nói: “Không sao, một trận sư bảy văn mà thôi, không tính là gì.”
Chỉ bằng vào một trận sư, lại có thể vẽ ra bao nhiêu trận pháp?
Tối hôm qua nổ một lần, đoán chừng dùng không ít Địa Hỏa Trận, hắn cũng không tin đêm nay còn có Địa Hỏa Trận đến nổ bọn họ.
Mặc Hoạ quả thực vẽ không được quá nhiều, một ngày cũng chỉ bảy tám bức Địa Hoả Phục Trận.
Nhưng Địa Hỏa Trận bình thường, trong tay Mặc Hoạ còn có không ít, đều là hàng tồn trước đó.
Những Địa Hỏa trận này vốn là để dành cho Liệp Yêu Sư Luyện Khí trung kỳ bố trí cạm bẫy, dùng để săn yêu thú.
Săn yêu sư và Tiền gia trở mặt, Du trưởng lão đã không cho săn yêu sư vào Đại Hắc Sơn săn yêu nữa, cho nên trong tay Mặc Hoạ có rất nhiều Địa Hỏa Trận, hiện tại vừa vặn thanh trừ hàng tồn.
Thế là đệ tử Tiền gia xui xẻo.
Đêm đầu tiên Tiền gia bị nổ.
Tối hôm sau đi, lại bị nổ.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư vẫn bị nổ.
Tiền Tráng giận dữ, sau đó xông lên đầu, hắn cũng muốn biết, trong tay đám săn yêu sư này, rốt cuộc có thể có bao nhiêu Địa Hỏa Trận.
Nhưng đệ tử Tiền gia không làm nữa.
Đạp trúng Địa Hỏa trận, tuy chưa chắc sẽ chết, nhưng nhất định sẽ bị thương. Xuống núi còn dễ dàng bị yêu thú cướp mất mạng.
Cho nên tu sĩ Tiền gia bắt đầu sinh thoái ý, chỉ quanh quẩn bên rìa, không dám đi gần khu vực có Địa Hỏa trận.
Tiền Tráng biết không ổn, liền dõng dạc nói:
“Các anh em, chúng ta đã công bốn ngày, bọn họ không thể có nhiều trận pháp như vậy, hiện tại chắc đã khô kiệt...”
“Chúng ta chỉ còn cách một bước này, không được để thất bại trong gang tấc! Bằng không tất cả hy sinh đều uổng phí!”
“Chỉ cần tấn công, chiếm cứ linh quáng, gia chủ nhất định sẽ có trọng thưởng!”
Tu sĩ Tiền gia được cổ vũ đến nhiệt huyết sục sôi, lại bước lên đường núi.
Sau đó lại một lần nữa chật vật chạy trốn trong Địa Hỏa trận.
Mặc Hoạ đứng ở sườn núi, nhìn một màn trước mắt, không khỏi đối với tu sĩ Tiền gia chỉ huy cảm thấy kính nể.
Vậy mà lấy mạng người đến tiêu hao trận pháp mà hắn tồn kho, xác thực là một người hung ác!
Mà lúc này nhìn thấy một màn này, Tiền Tráng lại tức đến nỗi gần như phun ra máu.
Cái này con mẹ nó, sao còn có trận pháp?
Ngươi có mười tay sao, có thể vẽ nhiều trận pháp như vậy?
Nhìn một đoạn núi lớn trước mặt gập ghềnh, cỏ cây sum xuê.
Tiền Tráng đều có bóng ma.
Nhưng trong thời gian ngắn lòng người tan rã, không thể tấn công lần nữa, Tiền gia lại một lần nữa hành quân lặng lẽ.
Liệp Yêu Sư không phế một binh một tốt, đã đánh lui thế công của Tiền gia.
Du trưởng lão nhìn về phía Mặc Hoạ, vẻ mặt càng thêm hòa ái dễ gần, làm cho Du Thừa Nghĩa làm con trai trong lòng rất khó chịu.
Cha hắn chưa từng có sắc mặt tốt với hắn, vừa thối lại vừa cứng, giống như một tảng đá muối ăn vậy.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, trạng thái của nhóm săn yêu sư cũng tốt hơn nhiều, thần sắc cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Mặc Hoạ chợt nhớ tới một vấn đề, lo lắng hỏi Du trưởng lão:
“Nếu Tiền gia phái tu sĩ Trúc Cơ đến, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nên làm gì bây giờ, còn làm sao bây giờ.”
Mặc Hoạ hơi kinh ngạc: “Tu sĩ Trúc Cơ, không phải rất lợi hại sao?”
Du trưởng lão gật đầu: “Trúc cơ quả thực lợi hại nhưng cũng không phải là tuyệt đối đánh đâu thắng đó.”
Mặc Hoạ nhíu mày, không hiểu lắm.
Du trưởng lão nhìn về phía Mặc Hoạ, lại giải thích:
“Một tu sĩ Trúc Cơ, tu vi đại khái tương đương với mười tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Nếu như một người, cho dù là năm sáu người Luyện Khí hậu kỳ, chống lại tu sĩ Trúc Cơ cũng không có phần thắng. Bởi vì căn bản chống đỡ không được mấy chiêu...”
“Nhưng nếu là hơn mười tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ có kinh nghiệm chém giết phong phú, cùng một tu sĩ Trúc Cơ quần nhau, vậy thắng bại sẽ không biết. Cuối cùng đại khái là lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, mười cái mạng đổi một cái. Liều đến khi tu sĩ Luyện Khí chết sạch, tu sĩ Trúc Cơ dù cuối cùng không chết, cũng sẽ là kết quả trọng thương gần chết.”
“Nếu là mấy chục hay thậm chí trên trăm tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thì chỉ cần chạy không thoát thì chắc chắn sẽ bị mài chết.”
“Tục ngữ nói, mãnh hổ cũng sợ bầy sói, chính là nói đạo lý này.”
Mặc Hoạ bừng tỉnh đại ngộ.