Mặc Hoạ chuẩn bị chính thức vẽ Tư Nam Tử Mẫu Trận.
Hắn đi tìm Trần sư phụ, luyện chế một la bàn đơn giản, còn có mấy chục cây châm đá.
Mẫu trận của Tư Nam Tử Mẫu Trận, chỉ có một bộ, vẽ lên la bàn. Tử trận có thể có rất nhiều, vẽ lên thạch châm.
Giữa các trận con không có liên quan, chỉ cảm ứng được với trận mẹ. Trận con có rất nhiều, thực tế do trận xu khống chế, vẫn chỉ có một trận đơn.
Cho nên Tư Nam Tử Mẫu Trận chỉ có thể xem như bao hàm hai đơn trận phục trận.
Mặc Hoạ dùng nửa ngày để vẽ xong trận pháp.
Sau đó chuẩn bị thử hiệu quả.
Mặc Hoạ tiến vào Đại Hắc Sơn, bày ra cạm bẫy và trận pháp, lại cắm thạch châm vào chỗ cách đó vài chục trượng. Để ba người Đại Hổ ở gần đó nhìn xem, Mặc Hoạ thì cầm lấy Tư Nam mẫu trận, chạy trốn thật xa.
Đi liên tục hơn nửa canh giờ, Mặc Họa mới dừng lại, sau đó tìm trong bụi cỏ ngồi xổm, nhìn chằm chằm la bàn trong tay.
Mặc Hoạ đợi, đợi a, đợi đến có chút ngủ gật.
Lúc này, một điểm trên la bàn đột nhiên sáng lên.
Điểm sáng kia, tương ứng với cây kim mà Mặc Họa vẽ bằng mực cắm xuống.
Mặc Hoạ tinh thần chấn động, lập tức chạy trở về.
Chờ hắn đến nơi, yêu thú cũng bị ba người Đại Hổ giết, nằm trên mặt đất, máu còn chưa khô.
Mặc Hoạ đi ra phía trước, ngón tay đặt ở trên tâm mạch yêu thú, phát hiện máu của yêu thú còn có tính sống, lấy thần thức có thể tác động, liền lấy ra bình ngọc, thôi động Cấp Huyết Thuật hấp thu yêu huyết.
Đại khái chứa đựng tám chín bình máu, Mặc Hoạ liền dừng tay.
Hắn lại chạy đến chỗ thạch châm nhìn một chút, thạch châm cũng bình yên vô sự, không hề tổn hại, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Mặc Hoạ, được chưa?”
“Ừm, được rồi!”
Ba người Đại Hổ không biết Mặc Hoạ cầm la bàn, đang mân mê cái gì, nhưng đoán là có liên quan đến trận pháp.
Bọn họ không hiểu trận pháp, cho nên không hỏi, nhưng nhìn thấy Mặc Hoạ sự tình thuận lợi hoàn thành, cũng không khỏi cười theo.
Mấy người theo thường lệ, lột da cạo xương yêu thú, bỏ vào túi trữ vật.
Bán linh thạch, buổi tối bọn họ lại đưa Mặc Họa về nhà.
Mặc Hoạ và mấy người Đại Hổ vẫy tay chào tạm biệt, tiếp tục đi dạo trong Đại Hắc sơn, đặt thạch châm khắc họa trận Tư Nam Tử Mẫu Trận
Địa điểm đặt thạch châm, hơn phân nửa là giao lộ, đường núi, sơn đạo mà yêu thú hoặc săn yêu sư phải đi qua, cũng là nơi thích hợp để đặt bẫy rập.
Mặc Hoạ mất ba bốn ngày, đem toàn bộ mấy chục cây châm đá cất kỹ.
Lần này ngoại sơn cơ bản nằm trong sự khống chế của Mặc Hoạ.
Không nói gió thổi cỏ lay, ít ra một khi có tu sĩ đấu pháp, yêu thú chém giết, sinh ra linh lực dao động, Mặc Hoạ nhìn la bàn, đều có thể biết trước tiên.
Những ngày sau đó, Mặc Hoạ liền bưng la bàn, chạy khắp nơi ở ngoại sơn, bận rộn đến mức quên cả trời đất.
Trên la bàn sáng lên điểm sáng, có nghĩa là có chiến đấu xảy ra.
Đại đa số là bởi vì Địa Hỏa Trận nổ tung, dao động do săn yêu sư mới sinh ra vây quét yêu thú.
Mặc Hoạ chạy tới nơi đó, cơ bản chiến đấu đã đến hồi kết thúc, hắn chờ một lát, đợi đến khi yêu thú tắt thở, liền có thể đi lên lấy máu.
Còn có một số là săn yêu sư khác vây giết yêu thú.
Theo lý mà nói, con mồi săn yêu sư của một tiểu đội, sẽ không cho phép người khác nhúng chàm.
Nhưng Mặc Hoạ là người quen, rất quen thuộc.
Phần lớn săn yêu sư đều nhờ Mặc Hoạ vẽ qua trận pháp, nhận được ân huệ, một số tuy không nhờ vả, nhưng cũng muốn cùng Mặc Hoạ có chút giao tình, tương lai vạn nhất có trận pháp cần, cũng tiện mở miệng.
Cho nên bình thường đội săn yêu cũng không ngại Mặc Hoạ ở trên người yêu thú bọn họ giết lấy chút máu
Dù sao bọn hắn cũng không dùng được Yêu Huyết.
Chỉ có một chút, chính là yêu thú chém giết lẫn nhau, yêu lực trùng kích sinh ra chấn động.
Yêu thú cầu ngẫu, kiếm ăn, săn bắt, tranh đoạt địa bàn, đều sẽ sinh ra chém giết.
Yêu thú chém giết, tùy tiện tiếp cận, nguy hiểm quá lớn.
Mặc Hoạ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, mở mang kiến thức, quan sát tập tính hoặc đặc thù của yêu thú, ghi chép lại một ít năng lực yêu lực đặc thù hoặc trạng thái tức giận của yêu thú.
Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, thần thức của Mặc Hoạ đã rất mạnh, quan sát từ xa, thậm chí dùng thần thức nhìn trộm trạng thái yêu lực trong kinh mạch yêu thú cũng sẽ không bị yêu thú phát giác.
Cứ như vậy, tu vi của Mặc Hoạ dần dần tăng lên, dần dần mò đến vách ngăn Luyện Khí tầng sáu.
Yêu huyết hắn tích trữ cũng càng ngày càng nhiều, khoảng chừng mấy trăm bình.
Mặc Hoạ chuẩn bị đầy đủ, nghĩ đến chờ sau khi đột phá cảnh giới, liền có thể trùng kích trận sư cửu văn nhất phẩm.
Những ngày sau đó, Mặc Hoạ liền an tâm tu luyện, an tâm học trận pháp.
Vài ngày sau, trời đã chạng vạng tối, Mặc Hoạ và Liễu Như Hoa ở nhà, đợi Mặc Sơn về nhà ăn cơm.
Đột nhiên mưa to như trút nước, mưa gần nửa canh giờ.
Sau khi mưa qua, Mặc Sơn trở về, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, tùy tiện ăn mấy miếng cơm, mang theo chút lương khô, liền lại muốn ra ngoài.
Mặc Hoạ nhịn không được hỏi: “Cha, xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc Sơn vốn không muốn nói, nhưng nghĩ đến Mặc Hoạ dĩ nhiên có thể một mình sinh tồn ở Đại Hắc Sơn, không còn là đứa nhỏ yếu ớt lúc còn bé nữa, liền ngưng trọng nói:
“Không thấy lão Triệu đâu nữa.”
Mặc Hoạ hơi giật mình: “Là Triệu thúc thúc có lông mày hơi dày, biết bổ sơn chưởng pháp sao?”
Mặc Sơn sửng sốt: “Ngươi biết?”
“Ừm.” Mặc Hoạ gật đầu.
Ngày đó lúc hắn tìm Du đại thúc mượn người, Du đại thúc gọi “Lão Triệu”, cũng để cho hắn chiếu cố tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kia của mình là được.
Mặc Sơn gật đầu nói: “Không sai.”
“Không thấy ở nơi nào?”
“Đại Hắc Sơn.”
“Ta cũng đi xem xem.”
Mặc Sơn vừa định cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngươi đi theo ta, đừng có chạy lung tung.”
“Vâng.”
Liễu Như Hoa lại chuẩn bị một ít đồ ăn, để hai cha con mang theo, vẻ mặt lo lắng dặn dò: “Trên đường cẩn thận.”
Mặc Sơn mang theo Mặc Hoạ đi ra ngoài, cũng không có trực tiếp lên Đại Hắc Sơn, mà là tới nhà của Du trưởng lão trước.
Nhà của Du trưởng lão rộng rãi hơn, nhưng trang trí cũng tương đối đơn giản, trong phòng đứng không ít Liệp Yêu Sư.
Du trưởng lão ánh mắt đảo qua Mặc Sơn, thấy được Mặc Họa bên cạnh Mặc Sơn, hơi lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn nhìn Mặc Họa gật gật đầu, lộ ra một nụ cười hiền lành.
Sau đó, giọng điệu của hắn ngưng trọng nói: “Lão Triệu không thấy đâu, ta đã bảo Thừa Nghĩa dẫn người đi tìm, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức.”
“Có phải chỉ bị mưa to chắn trên núi hay không, hắn tìm một nơi trú quân trốn, sáng sớm ngày mai liền xuống núi.” Có săn yêu sư suy đoán nói.
Du trưởng lão lắc đầu, nói: “Thê tử lão Triệu đã tới, nói trượng phu của nàng không thấy đâu.”
Du trưởng lão kể lại sự tình.
Vợ lão Triệu đã có thai, đã năm sáu tháng.
Lão Triệu từ chỗ đan sư nghe được, có một loại dược thảo tên là Bạch Thuật Tham, có thể dưỡng khí an thai. Hắn liền lên núi tìm một gốc, hái xuống, chuẩn bị xuống núi mang cho thê tử.
Nhưng ngày hôm đó săn giết yêu thú có chút khó giải quyết, trì hoãn chút thời gian, về sau xuống núi, hắn phát hiện túi trữ vật của mình bị rách, Bạch Thuật Tham đã mất.
Lão Triệu đoán lúc chém giết với yêu thú đã bị rơi mất nên liền quay lại núi tìm một chút, rất nhanh sẽ trở lại.
Lão Triệu vừa vào núi, mưa to tầm tã vẫn chưa tạnh.
Vốn dĩ săn yêu sư có việc, ngủ lại trong núi một đêm cũng là chuyện thường.
Nhưng thê tử của lão Triệu, lại không hiểu sao cảm thấy một trận khủng hoảng cùng tim đập nhanh, giống như sau này không còn được gặp lại trượng phu.
Loại tim đập nhanh này, nàng nói không rõ ràng, nhưng vô cùng mãnh liệt, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể cầu tới chỗ Du trưởng lão, nhờ Du trưởng lão cho người vào núi tìm xem sao.
Du trưởng lão thở dài: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Mọi người chịu chút mệt mỏi, dù sao cũng tốt hơn mất mạng của lão Triệu, nếu không để lại cô nhi quả mẫu, cuộc sống sau này sẽ như thế nào a.”