Trận Vấn Trường Sinh

Chương 115: Thần thức

Chương Trước Chương Tiếp

“Hoả Cầu Thuật có gì hay mà dạy...”

Mất bốn năm ngày, Mặc Hoạ luyện một trăm lần Hỏa Cầu thuật ngây ngẩn cả người.

Hắn còn cho rằng mình đã học được không sai biệt lắm, nhưng những lời này của Khôi lão tương đương nói cho hắn biết, kỳ thật hắn còn chưa học cái gì...

“Khôi gia gia, vậy ngài còn dạy ta pháp thuật gì nữa?”

Mặc Hoạ có chút chờ mong.

“Không cần dạy pháp thuật, thuật hỏa cầu đủ dùng rồi.” Khôi lão nói.

Mặc Hoạ hoàn toàn mơ hồ: “Vậy ngài dạy ta cái gì?”

Khôi lão không trả lời, mà là hỏi một câu:

“Điểm quan trọng nhất trong việc vận dụng pháp thuật là gì?”

“Học trước pháp thuật?” Mặc Hoạ thử nói.

“Đây là cơ sở, không tính là yếu điểm. Điểm quan trọng nhất là ngươi phải đánh trúng kẻ địch. Pháp thuật có uy lực lớn tới mấy, đánh không trúng kẻ địch cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, học cũng là uổng công.” Khôi lão nói.

Mặc Hoạ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại cảm thấy chuyện này có chút nói nhảm.

“Nếu muốn đánh trúng pháp thuật thì dựa vào cái gì?” Khôi lão lại nói.

“Thần thức.” Mặc Hoạ đáp.

“Vì sao?”

Mặc Hoạ hơi suy tư, nói:

“Pháp thuật vận khí ỷ lại thần thức, thi pháp ỷ lại thần thức, thi triển pháp thuật xong sẽ bị thần thức khống chế, cho nên nếu pháp thuật đánh trúng người cũng là dựa vào thần thức.”

Khôi lão gật đầu: “Thế giới trong thần thức khác với thế giới mà mắt thường nhìn thấy, chắc ngươi cũng biết.”

Mặc Hoạ gật đầu.

Mắt thường có thể thấy rõ ràng hình dáng và màu sắc rực rỡ.

Khi tu sĩ phóng thần thức ra, cảm giác là một mảnh hư bạch, sự vật trong hư bạch sẽ trừ khử hình dáng cụ thể, chỉ lưu lại trạng thái linh lực.

Nói cách khác, thế giới trong thần thức của tu sĩ tựa như trên tờ giấy trắng, linh lực năm màu sặc sỡ vẽ thành.

Thứ thần thức nhìn thấy không phải là tướng mạo cụ thể của sự vật mà là trạng thái linh lực của sự vật.

Khôi lão tiếp tục nói: “Pháp thuật cần thần thức dẫn dắt, nếu trong lúc nguy hiểm, phải dùng thần thức “nhìn” trước đã.”

“Khôi gia gia, dùng mắt nhìn không được sao?” Mặc Hoạ hỏi.

“Mắt quá dễ bị lừa, tu sĩ chỉ dùng mắt nhìn, rất ngu xuẩn.”

Mặc Hoạ gật đầu.

Khôi lão tiện tay nhặt lên, liền có một chiếc lá trúc xanh biếc dài hẹp rơi vào giữa ngón tay.

“Ngươi từ ngoài ba trượng, dùng hỏa cầu thuật đánh lá trúc này.”

Mặc Hoạ lo lắng Hỏa Cầu Thuật sẽ làm Khôi lão bị thương, nhưng đánh giá chênh lệch tu vi hai bên, rất thức thời không nói ra miệng.

Hỏa cầu thuật này của hắn, phỏng chừng cho Khôi lão ấm tay cũng không đủ...

Mặc Hoạ thối lui ra ngoài ba trượng, buông ra thần thức, thế giới trong thần thức một mảnh hư bạch, lá trúc kia lơ lửng ở giữa không trung, hiện ra tàn ảnh linh lực màu xanh lục nhàn nhạt.

Nhưng trong thế giới hư bạch này lại không có bóng dáng Khôi lão.

Mặc Hoạ biết, đây là nguyên nhân mà thần thức của hai bên chênh lệch quá lớn.

Người có thần thức yếu ớt thì không thể nhìn trộm tu sĩ có thần thức cường đại.

“Khôi gia gia, ta tới rồi.”

Mặc Hoạ nói xong, thôi động Hỏa Cầu Thuật, bay về phía tàn ảnh linh lực lá trúc trong thần thức.

Hỏa cầu thuật trúng mục tiêu lá trúc, làm lá trúc xanh biếc biến thành tro bụi, Khôi lão cầm lá trúc lông tóc không thương chút nào.

Khôi lão lật ngón tay một cái, lại nhặt một chiếc lá trúc lên.

Lần này hắn buông ra hai ngón tay, lá trúc giữa ngón tay liền chậm rãi bay lên, ở không trung theo gió bay múa.

“Ngươi lại dùng Hỏa Cầu Thuật đánh cái này.”

Mặc Hoạ khó khăn, nhưng hắn vẫn nín thở ngưng thần, dùng thần thức truy tìm quỹ tích của lá trúc, sau đó phóng hỏa cầu thuật.

Thuật hỏa cầu bay lên không trung, lướt qua lá trúc kia, cũng không có đánh trúng.

“Có biết vì sao không đánh trúng không?”

Mặc Hoạ gãi gãi đầu: “Lá trúc bay nhanh quá?”

Khôi lão tiện tay vung lên, trong một tấc vuông, liền nhấc lên một đạo cuồng phong, cuồng phong cuốn theo mấy lá trúc, bay múa nhanh chóng trên không trung.

Khôi lão nhẹ nhàng búng ngón tay, đầu ngón tay bay ra một điểm hỏa tinh, sau đó bay lên trên, truy đuổi lá trúc trên không trung.

Vô luận lá trúc bay múa như thế nào, cuối cùng đều bị hỏa tinh đuổi theo, từng quả xuyên qua, hóa thành tro bụi.

Mặc Hoạ trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là điểm đầu tiên ta dạy ngươi.” Khôi lão nhìn Mặc hoạ, chậm rãi nói:

“Thần thức khóa chặt.”

“Thần thức khóa chặt...”

Mặc Hoạ lẩm bẩm nói, mặc dù không biết là cái gì, nhưng trong lòng rung động không thôi.

“Thần thức khóa chặt, nếu dùng thần thức khóa chặt kẻ địch, như vậy bất luận hắn tránh né thế nào, cuối cùng cũng không trốn thoát được pháp thuật truy tung.” Khôi lão nói.

“Thần thức khóa chặt, nhất định sẽ trúng sao?” Mặc Hoạ hỏi.

“Trừ phi thân pháp của đối thủ quá nhanh, so với pháp thuật của ngươi còn nhanh hơn, hoặc là dùng pháp thuật hoặc linh khí khác ngăn cản, nếu không thì trốn không thoát.”

“Ồ.” Mặc Hoạ có chút hưng phấn, lại hỏi: “Vậy làm sao ta dùng được thần thức khóa chặt?”

“Phóng ra thần thức, nhìn rõ linh lực của đối phương, thần thức bám vào trên đó, liền có thể khóa chặt phương vị.”

Khôi lão nói lời ít ý nhiều, sau đó lại nói:

“Nghe có vẻ phức tạp, ngươi dựa theo đó làm mấy lần là hiểu.”

Khôi lão nói xong, ngón tay vươn ra, lại lấy một cái lá trúc khác: “Ngươi tập trung thử xem.”

Mặc Hoạ gật đầu, theo lời Khôi lão, thả ra thần thức, dùng thần thức nhìn rõ trạng thái linh lực của lá trúc, sau đó tự nhiên có một loại cảm giác “Nhìn thấu tỏa định”

Giống như là vẽ trận pháp, chỉ cần hiểu rõ trận văn, toàn bộ trận pháp tựa như khắc ở trong đầu.

Mặc Hoạ dùng thần thức khóa chặt lá trúc.

Khôi lão nhìn Mặc Hoạ, ánh mắt ngưng tụ.

Học nhanh như vậy sao...

“Là bởi vì thần thức quá mạnh sao?” Khôi lão ở trong lòng yên lặng nói.

Trầm mặc một lát, Khôi lão ngón tay buông lỏng, lá trúc liền bay múa về phía không trung.

Mặc Hoạ nhắm mắt lại, cũng chỉ vận khí, hỏa cầu màu đỏ nhạt ngưng kết giữa ngón tay, theo ý niệm bay về phía không trung, vẽ ra một đường vòng cung, đánh trúng lá trúc bay múa, đốt nó thành tro bụi.

Mặc Hoạ mở mắt ra, vui vẻ cười cười.

Khôi lão gật đầu: “Học không tệ.”

“Khôi gia gia ngài dạy hay lắm!”

Khôi lão từ chối cho ý kiến.

Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy nếu như thần thức của ta không tập trung được đối phương, nên làm thế nào mới tốt?”

“Biện pháp tốt nhất... “Khôi lão nhìn Mặc Hoạ nói: “Là chạy.”

Mặc Hoạ ngây ngẩn cả người, sau đó lại hiểu.

Thần thức không tỏa định được, chứng tỏ thần thức đối phương mạnh hơn ngươi rất nhiều, tự nhiên tu vi cũng hơn xa ngươi, không chạy chính là chờ chết, động thủ cũng đồng nghĩa với muốn chết.

“Nếu quả thật không thể chạy, hoặc chạy không thoát, cũng chỉ có thể dựa vào con mắt nhìn, hoặc là cảm giác mông lung.” Khôi lão nói.

Có điều là phó thác cho trời thôi...

Mặc Hoạ yên lặng thầm nghĩ.

“Vậy sao ta có thể không bị đối thủ dùng thần thức khóa chặt?” Mặc Hoạ lại hỏi.

“Thần thức của ngươi mạnh hơn đối thủ, hắn không dễ khóa chặt ngươi, nếu thần thức của ngươi mạnh hơn xa đối thủ, hắn không cách nào khóa chặt ngươi.”

Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, liền hiểu.

Thần thức của ngươi càng mạnh, thần thức của đối phương càng khó cảm giác được ngươi, tự nhiên cũng càng khó khóa chặt ngươi.

Thần thức của ngươi mạnh đến mức đối phương không cách nào cảm giác, đối phương tự nhiên cũng không cách nào khóa chặt ngươi.

“Trong đấu pháp, vận dụng thần thức cũng có kỹ xảo, nhưng không dạy được, tương lai khi ngươi giao thủ với tu sĩ, tự mình chậm rãi lĩnh ngộ.” Khôi lão nói.

“Một chút cũng không dạy được sao?” Mặc Hoạ hỏi.

Khôi lão giải thích: “Thần thức khác với linh lực. Linh lực có dấu vết để lần theo, thần thức lại hư vô mờ mịt. Tu sĩ có thể dùng kinh mạch và định vị linh lực huyệt vị, nhưng không thể dùng cái gì để định thần thức.”

“Cho nên cách dùng thần thức, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của ngươi, tự mình lĩnh ngộ. Ta nói ngươi cũng không hiểu, cho dù ngươi hiểu rõ, cũng không nhất định sẽ dùng...”

Mặc Hoạ gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ lời nói của Khôi lão.

Mặc dù bây giờ không hiểu lắm, nhưng tương lai khẳng định có thể dùng tới.

Khôi lão lại nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng không cần quá để ý. Bình thường mà nói, chênh lệch thần thức giữa các tu sĩ cùng cảnh giới lớn không lớn đến mức khiến đối thủ không cách nào tập trung được...”

Khôi lão nói đến đây thì dừng lại, liếc nhìn Mặc Họa, ánh mắt ngưng lại.

Bình thường mà nói, là như vậy...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)