Hình như ngay từ đầu, tên Vương Viễn Thắng này đã rất kiêng dè vị tiểu thiếp của tổ tiên nhà gã, cho dù là lúc đào mộ, hay bất kỳ quá trình nào, gã đều đứng cách xa.
Kể cả lúc nãy, khi chúng tôi khiêng quan tài về, tên này cũng đi trước từ sớm, không thèm đợi chúng tôi.
Tên này không đến mức nhát gan như vậy chứ? Xung quanh chúng ôia, bao gồm cả những người đào mộ, cũng có hơn mười người đấy!
“Chỉ là bảo anh thắp hương thôi, đâu phải bảo ngươi chui vào quan tài, anh bày ra vẻ mặt đó là sao?”
Trên mặt ông nội cũng lộ ra vẻ không vui, tuy không phải là người thân, nhưng đó là tiểu thiếp của tổ tiên nhà gã, cũng là tổ tiên của gã, bảo gã thắp nén hương mà cũng bày ra vẻ mặt khó xử.
“Viễn Thắng, làm gì mà ồn ào thế?”
Lúc này, từ trong phòng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, rất nhanh, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngủ hai dây bằng vải voan xuất hiện ở cửa, cô ta dụi mắt, vẻ mặt ngái ngủ, đây là người vợ thứ ba của Vương Viễn Thắng, chúng tôi đều biết, dù sao đám cưới của gã mấy năm trước cũng được tổ chức trong làng.
Người phụ nữ này tên là Lưu Hiểu Thúy, quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa còn trẻ hơn Vương Viễn Thắng mười mấy tuổi, hai năm trước, cô ta cũng chỉ sinh cho Vương Viễn Thắng một đứa con gái, nhưng vì xinh đẹp, nên cô ta không bị Vương Viễn Thắng bỏ rơi.
Ngày thường, cô ta và Vương Viễn Thắng chủ yếu sống ở trên thị trấn, nhưng mỗi tháng có thể sẽ về nhà ở mười ngày.
Lúc này, tôi chú ý thấy những người đàn ông đang giúp đỡ xung quanh đều nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn ẩn hiện sau lớp váy ngủ của Lưu Hiểu Thúy, hai mắt sáng rực, dù sao cô ta cũng còn trẻ, ăn mặc lại rất phóng khoáng, chiếc váy ngủ hai dây kia còn là loại vải xuyên thấu.
“A, đây là? Sao các người lại khiêng thứ này về đây?”
Vừa mở cửa, Lưu Hiểu Thúy đã nhìn thấy chiếc quan tài màu đỏ tươi ở cửa, cô ta giật nảy mình, Vương Viễn Thắng vội vàng chạy tới, đẩy cô ta vào trong.
“Đồ đàn bà, sao lắm chuyện thế? Mau vào trong trông con ngủ đi.”
Chẳng mấy chốc, Vương Viễn Thắng đã quay lại cửa, sau đó đi đến bên cạnh ông nội, cười gượng gạo nói:
“Tam gia, để tôi thắp hương.”
Ông nội cũng không thèm để ý đến gã, vừa rít thuốc lào vừa đi sang một bên, Vương Viễn Thắng rút ba nén hương từ trên bàn, sau đó châm lửa bằng ngọn nến, cũng không thèm vái lạy chiếc quan tài kia, mà trực tiếp cắm thẳng vào bát hương.
Tuy nhiên, ngay khi ba nén hương trong tay Vương Viễn Thắng còn chưa kịp cắm vào bát hương, thì chiếc quan tài kia bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
“Ầm! Ầm!”
Những tiếng động trầm đục đột ngột vang lên từ bên trong quan tài, giống như có thứ gì đó đang không ngừng dùng sức đẩy nắp quan tài.
“A! Tam gia... Cứu, cứu tôi...”
Vương Viễn Thắng bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ đến mức ngã ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“A... ư...”
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong tiếng kêu đó như chứa đầy oán khí ngút trời, còn có thể nghe ra sự bất cam và phẫn nộ.
Ông nội “vút” một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế, nhảy lên chiếc quan tài, sắc mặt ông lạnh lùng như nước hồ đọng, ngay khi ông đứng lên nắp quan tài, chiếc nắp quan tài vốn đã bị đẩy lên một chút bỗng “ầm” một tiếng đóng sập lại.
Lúc đó, tôi chưa từng thấy ông nội nhanh nhẹn như vậy.
Tuy nhiên, tiếng động kia vẫn không ngừng vang lên, giống như đang không cam lòng đập vào nắp quan tài, muốn chui ra khỏi quan tài.
Ông nội quỳ một gối lên nắp quan tài, vươn một tay ra phía sau, túm lấy con gà trống to lớn trên bàn.
Sau đó, ông nội quát lớn về phía ta: “Vô Kỵ, mau lấy một cái bát đến đây.”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội, tôi vội vàng lấy ra một chiếc bát đất trong giỏ đưa cho ông.
“Ầm!”
Bỗng nhiên, lực đẩy từ bên trong quan tài như mạnh hơn, cho dù ông nội đang đứng trên quan tài, vẫn bị đẩy lùi về phía sau một bước.
Thứ bên trong, muốn chui ra?
Dù nắp quan tài vẫn không ngừng rung động, nhưng ông nội vẫn quỳ một gối trên đó, vững như bàn thạch. Tôi thấy ông nội vặn mạnh một cái, bẻ gãy cổ con gà trống.
Mí mắt tôi giật giật. Thật lòng mà nói, bóp chết một con gà không phải chuyện khó, nhưng trực tiếp bẻ gãy cổ nó thì cần phải có lực đạo rất mạnh. Hơn nữa, động tác của ông nội cực nhanh, con gà trống lớn đến tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Ông nội cầm phần đầu bị đứt lìa hướng xuống bát đất, máu gà không ngừng chảy xuống. Chẳng mấy chốc, máu gà đã gần đầy nửa bát, ông nội ném con gà sang một bên, rồi cầm lấy ba nén hương đang cháy dở trong lư hương.
Đặt bát đất lên nắp quan tài, ông nội dùng ngón tay kẹp ba nén hương, kéo nhẹ một cái, tro hương lập tức rơi xuống bát, hòa lẫn với máu gà.