“Cô gái à, ra bên ngoài tìm nơi ở đi, khu Mục Nguyên không nhận khách.”
Cụ già mắt mù ngồi ở cửa khách sạn lại lắc đầu nói như vậy với Đào Thanh Thanh.
Đổi lại là người khác có lẽ sẽ rời đi, nhưng Đào Thanh Thanh theo Ôn Văn lâu như vậy, da mặt sớm đã dày cộm rồi, cô trực tiếp kín đáo nhét vài tờ tiền mặt cho đối phương, muốn đối phương cho mình thuê phòng, nếu không phải vì ông cụ này là người mù thì Đào Thanh Thanh đã trực tiếp thôi miên rồi.
Cụ già thở dài một tiếng, biết mình khuyên không nổi nên từ trong chiếc túi nhỏ ở trước người lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó chỉ lấy một tờ tiền, số còn dư lại và một ít tiền lẻ thì trả lại cho Đào Thanh Thanh.
Đào Thanh Thanh đếm một chút, phát hiện ông cụ này thu tiền bằng giá với khách sạn bình thường, cũng không biết ông cụ mắt mù này làm sao làm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây