Tiếng nhạc vừa vang lên, tất cả mọi người ở trong chợ đều trợn mắt nhìn về phía Đào Thanh Thanh.
Mức độ oán giận cũng tương đương với Ôn Văn khi đó, chẳng qua bọn họ chỉ là người bình thường, cho dù muốn làm như Ôn Văn thì cũng không có năng lực.
Mặt khác nếu bọn họ ra tay thì Đào Thanh Thanh còn vui vẻ.
Bầu không khí khẩn trương khéo dài khoảng năm phút, Đào Thanh Thanh nhàm chán tắt điện thoại, lắc đầu rời khỏi khu chợ.
Không ai muốn đánh nhau, cũng không ai ngăn cản cô, có một số người xem cô không tồn tại, một số người xem cô như người đã chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây