Nhìn vẻ mặt hưng phấn hùng hồn của Tống Lăng, Ôn Văn có chút không thoải mái: “Ông không phải như thế, tôi nhớ dáng vẻ như có thâm thù đại hận vậy, sao giờ lại hăng máu gà thế?”
Tống Lăng cười he he nói: “Mục đích của tôi lúc ban đầu đúng là để tôi không còn cô độc trên đời nữa, hiện giờ tôi đã không còn cô độc rồi, tất nhiên phải tìm chuyện có ý nghĩa để làm.
Hai người tám chuyện vài câu rồi Ôn Văn rời đi, trở lại bàn tiếp tục cản quét số thức ăn còn lại trước đó.
Kiều Phỉ Nhã tò mò nhìn Ôn Văn: “Khi nãy ông với Tống Lăng nói gì vậy?”
“Tạm thời không nói được, dù sao thì đến lúc biết thì cô nhất định sẽ rất kinh ngạc.” Ôn Văn vừa nói vậy thì Kiều Phỉ Nhã lại càng tò mò hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây