Ôn Văn để ống kim loại dưới đất, xoa xoa tay, vẻ mặt có chút kích động, có chút cảm giác như đang mở rương báu trong game, bởi vì anh không biết nó sẽ ra thứ gì.
Thứ này dùng máu của anh nuôi dưỡng gần năm mươi ngày, xét theo một ý nghĩa nào đó thì phôi kiếm này chính là cốt nhục của Ôn Văn, vì thế anh rất mong chờ không biết rốt cuộc nó có uy lực như thế nào.
Mở nắp ra, một tia huyết sắc thật dài từ bên trong bay ra, chớp mắt đã xoay quanh người Ôn Văn hơn mười vòng, máu trên thân kiếm văng ra thành đầy điểm máu ở xung quanh.
“Cây kiếm này cũng quá hoạt bát rồi, rốt cuộc là dáng vẻ gì mình cũng không thấy rõ...”
Trong đầu Ôn Văn vừa xuất hiện suy nghĩ này thì cây kiếm lập tức chuyển động thực chậm rãi để Ôn Văn thưởng thức từng chi tiết nhỏ trên thân kiếm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây