Ôn Văn nhìn chằm chằm Moyadi một hồi, sau đó mở miệng nói: “Bậc thầy ảo thuật... nếu ông không nói thì tôi còn tưởng ông là bậc thầy tạp kỹ ấy chứ.”
Moyadi ho nhẹ một tiếng, sau đó ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Tạp kỹ thì tôi cũng biết một chút.”
Vừa nãy không phải tui đang khen ông đâu, ông kiêu ngạo như thế làm cái gì?
Ôn Văn há miệng khép miệng một hồi, cuối cùng cũng không nghĩ ra nên dùng từ gì để cà khịa Moyadi nữa, không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu nói: “Biết tạp kỹ rất tốt, rất lợi hại... hi vọng ông có thể dùng tạp kỹ giúp đỡ tôi giải quyết vấn đề ở đây.”
Moyadi kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, tôi tới chuyến này chính là vì muốn giúp ngài giải quyết vấn đề ở nơi này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây