Ôn Văn tiện tay cởi bỏ trói buộc cho ông chủ đầu hói, sau đó đặt bốn món đồ kia lên bàn, đi tới bên cạnh ông chủ, lấy ra vài tờ tiền mặt nhét vào trong cổ áo của hắn.
“Đại gia Ôn Lệ ta đây mới không ăn chùa uống chùa.”
Ông chủ đầu hói nhìn Ôn Văn đi lên bậc thang mà dở khóc dở cười, trả thù lao cũng thôi đi, vì sao lại nhét vào trong cổ áo chứ? Tui cũng đâu có khe....
Sau đó hắn lau mồ hôi trên trán, không quản thế nào, chỉ cần Ôn Văn không gây khó dễ hắn thì hắn đã đủ hài lòng rồi.
Trước đó khi bị Ôn Văn trói lại, hắn cho rằng mình thật sự đã tiêu đời rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây