Bạch Thương có chút tiếc nuối nói với Ôn Văn: “Ở tuổi này của mày mà đã có thực lực thế này, chết ở nơi này đúng là quá đáng tiếc, hà cớ gì lại không chịu rời đi chứ.”
“Chậc chậc...”
Ôn Văn chép miệng, nhướng mày nói: “Mày là trung tự, tao cũng là trung tự, mày nắm chắc có thể giết tao như vậy à? Mày cảm thấy mày là một đóa hoa mà tao thì chính là bã đậu sao? Đừng có ngông cuồng như thế!”
Bạch Thương lắc đầu, trầm giọng nói: “Nếu là trước kia thì thực lực của tao cũng chỉ sàn sàn với mày mà thôi.”
“Nhưng mây giờ... thực lực của tao và mày căn bản không nằm ở cùng một cấp bậc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây