Bác gái nắm chặt xấp tiền, sau đó nhìn Ôn Văn, do dự hồi lâu thì thở dài đi tới bên cạnh Ôn Văn, lấy đi mấy chai rượu vẫn chưa khui.
“Đứa nhỏ như cậu có tiền cũng không thể sài loạn như vậy, dì bán bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, số này thì thôi.”
“Còn nữa, rượu không thể uống như vậy đâu, tuổi còn trẻ uống rượu sẽ tổn hại cơ thể, cha mẹ cậu sẽ đau lòng biết bao nhiêu.”
“He he... he he...”
Ôn Văn cười xùy một tiếng, anh không làm ra biểu tình gì kỳ quái nhưng cũng làm bác gái cảm thấy ớn lạnh, giống như trước mặt đang là một con rắn độc có thể cắn người, có điều cảm giác này chỉ xuất hiện một thoáng rồi biến mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây