Sau khi rời khỏi Dịch Đình, trên đường về cung, Ôn Nhan một mình đi trên một đoạn đường ngắn.
Hai bên là tường đỏ mái ngói xanh, bức tường nguy nga cao lớn giam cầm nàng trong con đường hẹp dài.
Nàng mặc một chiếc váy mỏng màu vàng nhạt, một sinh mệnh tươi trẻ, dáng người yểu điệu, tự mình đi trên con đường của chế độ phong kiến không thấy điểm cuối.
Nàng không thích thế giới này, nhưng nàng thích những cung thị ở đây.
Kiên cường, bất khuất, dù bị quyền lực hoàng gia giày vò thành xác sống, trong lòng vẫn còn tồn tại sự phản kháng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây