Liễu thị phân tích khách quan: “Tính tình Tam Nương nhà ta là thế nào, ông cũng không phải hôm nay mới biết. Nhưng mà Ôn gia là nhà làm Ngự sử, chính là việc chuyên làm người ta khó chịu, bây giờ các đại thần có dị nghị, nếu nhà chúng ta làm ngơ, cũng không được hay lắm, chi bằng... ông dâng tấu chương buộc tội Ôn Quý phi?”
Nghe được lời này, Ôn Tông Vinh ngồi không yên, “Có phải bà bị điên rồi không, nào có chuyện cha buộc tội con gái?!”
Liễu thị: “Ông không hiểu, đây gọi là kiếm đi lệch hướng. Ngự sử có trách nhiệm giám sát trăm quan, tuy Tam Nương không phải trăm quan, nhưng cũng là Quý phi. Chính vì nàng là con gái Ôn gia, cho nên Ngự sử là ông đây mới phải công bằng xử lý, mới không bị nghi ngờ thiên vị.”
“Nếu lúc này ông không lên tiếng, sau này các đại thần dưới quyền oán giận, người đầu tiên oán hận chính là ông, mắng ông bao che, lúc đó mới gọi là oan uổng. Lúc này chúng ta đánh một hồi chuông cảnh tỉnh cho Thánh thượng, cũng là để cho hắn biết vị trí Tam Nương vốn nên ở, đồng thời cũng nhắc nhở Tam Nương cẩn thận lời nói hành động, để lại cho nàng một con đường lui.”
Ôn Tông Vinh vuốt râu rơi vào trầm tư.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây