Triệu Hãn gọi Lý Ngư đến: “Cho dù ở triền núi là ruộng cạn, nhưng tiếp giáp với nước sông, cũng không nên là tình hình thế này. Ta thấy những nông cư này, ít nhất có một nửa không có người nào dọn dẹp, chẳng lẽ mọi người trong nhà đều chết hết rồi sao?”
Lý Ngư trả lời nói: “Mấy năm liên tục đại hạn, lại gặp phải thuế nặng của triều đình, đương nhiên sống rất khó khăn. Không chỉ nơi này là như thế, khắp cả Chiết Giang đều như thế này. Nơi khác cả nhà chết hết, sẽ tự có hương lân chiếm những nông cư đó. Nhưng nơi này nông thôn hẻo lánh, sau khi nông cư bị bỏ hoang, cũng không có mấy người để ý.”
“Chỉ nói đến thôn xóm nhà ngươi, lần đại hạn trước đã chết bao nhiêu người?” Triệu Hãn hỏi.
Lý Ngư nói: “Năm đại hạn đó không chết bao nhiêu, năm đại hạn thứ hai hắp nơi đều có nạn đói. Chỉ vì quan phủ thúc giục áp bức, địa chủ bóc lột, bách tính chỉ có chút đồ ăn cũng bị cướp đi. Hoặc là chạy nạn đi Hàng Châu, hoặc là chạy nạn đi Giang Tây, dọc đường chết đói vô số. Một người ngã xuống, ngày thứ hai đã không còn thi thể. Thôn của vãn sinh, chỉ riêng ta biết được, đã có ba người từng ăn thịt người.”
“Ai.” Triệu Hãn thở dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây