Lúc này, Thi Vương Chính nổi trận lôi đình, hắn ở Long Xuyên kiếm được mấy nghìn lượng bạc trắng, toàn bộ hành trình để tâm phúc của mình ở trên thuyền.
Tên tâm phúc vô liêm sỉ kia, còn là cháu của hắn, tối hôm qua lại thừa dịp chèo thuyền chạy mất!
Người phẫn nộ, không chỉ có một mình Thi Vương Chính, hiển nhiên còn có các tướng lĩnh khác dùng vật công để dùng vào mục đích tư, cũng dùng thuyền vận lương để chở tiền tài.
Vì để đỡ tổn thất, các tướng lĩnh yêu cầu dỡ hàng, lệnh cho dân phu chuyển tiền tài lên bờ, rồi lại chuyển quân nhu lương thực về lại trên thuyền. Cho dù chạy trốn, dân phu cũng không thể nào mang đi quá nhiều, không giống như thuyền chạy đi rồi thì chẳng còn gì hết.
Trầm Do Long giận dữ, gọi các tướng lĩnh tới, lần đầu tiên mắng chửi: “Đã là lúc nào rồi, mà các ngươi còn có tâm tư tham tiền tài. Lấy hết bạc của các ngươi ra đây, mỗi người quyên một trăm lượng, ta muốn tăng lương hưởng phát cho binh lính!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây