“Gia nô này quản lương tiền có tốt không?” Sùng Trinh hiếu kỳ hỏi.
Vương Điều Đỉnh trả lời nói: “Có thân phận ti tiện mà lại được trọng dụng, gia nô này cảm động rơi nước mắt với Triệu ngôn, làm quan làm việc đều hết lòng. Người này làm việc đều học theo Triệu Ngôn, tay cầm lương tiền thuế má, mà không tích trữ sản nghiệp, không nạp cơ thiếp, không nuôi nô bộc, ngày thường chỉ sống dựa vào bổng lộc, vố số lương tiền qua tay mà không lấy một chút nào.”
“Trẫm cũng chăm chỉ chính sự, tiết kiệm, vì sao các quan đều tham lam, mà người dưới trướng Triệu Ngôn lại thanh liêm như vậy?” Sùng Trinh cảm thấy rất hứng thú với người này, hỏi, “Triệu Ngôn chỉnh đốn lại trị như thế nào?”
Vương Điều Đỉnh trả lòi nói, “Triệu Ngôn dùng người, không câu nệ xuất thân. Cho dù là cử nhân làm quan, cũng phải làm từ nhỏ làm lên, có công nhất định sẽ thưởng, làm sai nhất định sẽ bị phạt. Hàng năm đều có quan lại tham ô, nặng thì hỏi tội mất đầu, nặng thì sung quân đi khai thác quặng.”
Sùng Trinh chau mày, càng thêm khó hiểu, hắn cũng có công nhất định thưởng, có sai nhất định phạt, tại sao văn võ cả triều đều là tham quan?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây