“Súng Nhi, Súng Nhi, mau đến đây!” Triệu Trinh Phương lắc trống bỏi.
Súng Nhi bị tiếng trống hấp dẫn, ngây người một hồi, đột nhiên bò về phía trước. Nhưng chỉ được hai bước, đã bất ngờ nằm xuống lăn, hơn nữa bởi vì béo nên chỉ lăn được một vòng đã mệt đến năm im.
Phí Như Mai chu miệng nói: “Súng Nhi chơi không vui chút nào.”
Vừa dứt lời, đột nhiên Súng Nhi bò ra khỏi thảm ôm chân ghế ra sức đẩy, thế mà lại đẩy cả cái ghế dịch về trước.
Dường như trống bỏi không có gì thú vị, cái ghế kia mới là đồ chơi của cậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây